Trần Gia Bảo và Lưu Ly ngồi trên sofa bên trái ở phòng khách, mùi hương hoa sen dễ ngửi không ngừng xộc vào mũi của Trần Gia Bảo khiến trong lòng anh chợt rung.
Lưu Ly vốn không để ý Trần Gia Bảo. Kiếm của cô ấy vô tình để bên cạnh của Tôn Khai Sơn, cô ấy đề phòng ông ta.
Tôn Khai Sơn cũng không để ý, đối với cô gái sắc nước hương trời như vậy, ông ta cũng rất sợ, không dám đụng chạm.
Ông ta đứng ở một góc xa trong phòng khách, chắp tay phía sau đi thưởng thức đồ cổ trước mặt, vừa xem vừa bình phẩm: “Đây là bình sứ thanh hoa thời nhà Minh mang đậm phong cách cổ xưa, đường nét thanh và mượt, có cảm giác mộc mạc và trang trọng, không tệ không tệ. Nhiều năm không tới nhà họ Sầm, xem ra gu của nhà họ Sầm tăng lên không ít.”
“Quá khen rồi.”
Đột nhiên, Sầm Khiếu Uy quay lại phòng khách, trong tay cầm chiếc hộp gấm màu vàng có hình chữ nhật. Nếu không có gì bất ngờ thì chắc đây là bí kíp nửa quyển còn lại của Thiên Hành Cửu Châm.
Trần Gia Bảo và Lưu Ly bỗng dưng kinh ngạc.
Vẻ mặt vô hồn của Sầm Khiếu Uy đi tới, để chiếc hộp gấm màu vàng trên bàn trước mặt Trần Gia Bảo: “Trong đây chính là nửa quyển còn lại của Thiên Hành Cửu Châm, là 20 năm trước bố tôi vô tình có được, do thiếu quy tắc chung quan trọng của nửa đầu quyển này dẫn tới nội dung của nửa sau quyển này không khớp nhau. Nhà họ Sầm không cách nào học theo nội dung đã viết trên đó.”
Trần Gia Bảo gật đầu. Anh mở chiếc hộp gấm, chỉ thấy nửa sau quyển sách rách, trang giấy ố vàng, rõ ràng thời gian lâu như vậy vẫn bảo quản được khá tốt như vậy, chữ còn thấy rõ ràng, xem ra nhà họ Sầm rất coi trọng bí kíp Thiên Hành Cửu Châm này.
Trần Gia Bảo đưa tay cầm lấy, chỉ thấy nội dung trang đầu thì đã rung cả người.
Chỉ thấy nội dung viết trên đó, ráp thêm nửa đầu quyển sách trong tay anh. Đối với những kiến thức y học khó hiểu trong mắt của Sầm Khiếu Uy thì quyển này đúng là dễ hiểu hơn, đưa anh ta vào lĩnh vực y học khác uyên thâm hơn.
Anh vội lật nội dung của phía sau, lật qua lật lại vài lần, phát hiện nửa quyển sau ngoài việc ghi chép cách tu luyện châm cứu tiếp theo, còn ghi chép nhiều bí thuật khác.
Ví dụ như làm sao kích thích tiềm năng trong cơ thể người, làm sao đổi tóc trắng thành tóc đen, để trẻ hóa, làm sao để tự chữa 3 hồn 7 vía, thậm chí làm sao để hồi dương hoán cốt đều có ghi chép.
Nhưng một loạt bí thuật này đều bắt nguồn từ phương pháp châm cứu trong Thiên Hành Cửu Châm. Điều này có thể lý giải vì sao nhà họ Sầm sở hữu những bảo bối y học như vậy, nhưng lại không cách nào học và tu luyện theo ghi chép trong sách. Không phải không muốn, mà thật sự là không thể.
Có lẽ đúng là những gì Lưu Ly nói lúc trước, nhà họ Sầm không có duyên với Thiên Hành Cửu Châm.”
“Bây giờ tôi có bản hoàn chỉnh của Thiên Hành Cửu Châm, tự tin có thể tu luyện cảnh giới cao nhất, đủ để “làm cho người chết sống lại”, trở thành thiên hạ đệ nhất thần y xứng với tên thực.
Tâm trạng của Trần Gia Bảo vô cùng kích động.
Đương nhiên, anh vẫn vui mừng, trong lòng anh thật sự hiểu rõ Thiên Hành Cửu Châm này rất uyên bác, muốn tu luyện tới cảnh giới cao nhất, tuyệt đối không phải một sớm một chiều thì có thể đạt được, nhất định phải trải qua năm này sang năm khác, dày công nghiên cứu mới được. Nhưng một khi tu luyện thành công, thì chắc chắn sẽ thu kết quả cực lớn.
Đột nhiên Lưu Ly ho khan: “Nội dung bên trong thế nào?”
Cô ấy thấy Trần Gia Bảo hoàn toàn chìm đắm trong nội dung của quyển sách rách này, chờ nửa ngày cũng không thấy anh lên tiếng. Cô ấy không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở.
Trần Gia Bảo bất chợt tỉnh táo, trước tiên là anh áy náy và mỉm cười với Lưu Ly trịnh trọng đạt nửa sau quyển sách trở lại chiếc hộp gấm màu vàng và gật đầu: “Không có gì, quả đúng là nửa quyển sau của Thiên Hành Cửu Châm.