Nhưng sau khoảng thời gian bị trì hoãn này, khoảng cách giữa bọn họ với Trần Gia Bảo và Vũ Nhược Uyên ngày càng được nới rộng, lúc này trong lòng họ bùng lên một sự tuyệt vọng.
Mọi người xung quanh thấy Trần Gia Bảo dẫn đầu, có khả năng cao giành chức vô địch, trong sự phấn khích, họ đã hét tên Trần Gia Bảo để cổ vũ cho Trần Gia Bảo, từng tiếng từng tiếng “Trần Gia Bảo” vang lên rung chuyển cả bầu trời!
Trên sân, Vũ Hoàng Việt sửng sốt trước tiếng hét bất ngờ. trong phút kích động chút nữa thì cậu ta ngã khỏi sàn đấu, rồi nói: “Trần Gia Bảo vẫn chưa giành được chức vô địch, bọn họ thật điên rồ, nếu Trần Gia Bảo thực sự giành chức vô địch, bọn họ có phải định giỡ bỏ luôn cái quảng trường này không?”
Khuôn mặt xinh xắn của Vũ Nhuận Nguyệt không nói gì, lòng cô ta tràn đầy thắc mắc, Trần Gia Bảo đã vượt lên phía trước nhiều như vậy, nếu anh thật sự giành được chức vô địch, chẳng phải Vọng Ngọc Chi sẽ bị Trần Gia Bảo lấy đi mất sao?
Trong nhất thời, cô ta cũng không biết liệu có muốn để Trần Gia Bảo giành chức vô địch hay không.
Mặt khác, Vũ Vô Song nhìn thấy mọi người cùng nhau hô to cái tên “Trần Gia Bảo”, ông ta nhếch miệng cười lạnh lùng một tiếng, Trần Gia Bảo nhất thời dẫn đầu không thể nói trước được gì, sau khi Trần Gia Bảo uống đến chén rượu độc thứ tư, độc tố trong cơ thể anh ta sẽ cùng nhau bộc phát ra ngoài. Trần Gia Bảo tuyệt đối sẽ không có cách nào để có thể tiếp tục trận đấu, muốn giành chức vô địch sao? Đúng thật là ảo tưởng mơ mộng hão huyền!
“Cho dù là Vọng Ngọc Chi hay Trần Gia Bảo, tất cả bọn họ đều phải ở lại núi Vụ Ẩn”
Trong lòng Vũ Vô Song vô cùng đắc ý.
Ở trên quảng trường, cuộc cạnh tranh trở nên gay gắt hơn.
Vũ Nhược Uyên cũng hoàn thành người đồng thứ ba kịp thời và rót tiếp chén rượu độc thứ ba.
Cô ta hít một hơi thật sâu, dùng chân nguyên của mình bảo vệ trái tim và mạch máu trong cơ thể, rồi uống trước một viên thuốc giải độc, sau khi chuẩn bị đầy đủ, cô ta mới ngẩng đầu lên uống cạn chén rượu độc.
Ngay khi rượu độc vừa đi tới cổ họng, Vũ Nhược Uyên cảm thấy bụng dưới như có một ngọn lửa bùng cháy mạnh mẽ, như muốn đốt cháy lục phủ ngũ tạng và tám đường kinh mạch, cô ta cảm thấy đau đớn vô cùng, đột nhiên cô ta hộc một tiếng như bị sặc, một dòng máu chảy ra từ trong khóe miệng của cô ta.
Dòng máu có màu đen.
Không chút do dự, cô ta lấy ra hai viên thuốc giải độc và uống chúng lần nữa, như thế chỉ mới hóa giải được một phần chất độc trong người, độ tố hạ xuống đạt đến mức cơ thể cô ta có thể chịu đựng được.
“Thứ rượu độc này thật đáng sợ, chén sau còn độc hơn chén trước nhiều lần. Trần Gia Bảo đã uống liên tiếp ba chén rượu độc, nhưng tại sao anh ta lại không hề hấn gì cả? Chẳng lẽ thực lực của anh ta cao đến mức có thể dễ dàng áp chế được độc tố có trong rượu sao?“
Vũ Nhược Uyên bất chợt nhìn về Trần Gia Bảo trong vô thức, nhìn thấy người đồng trước mặt Trần Gia Bảo, các huyệt đạo đã gần như đã được cắm kim bạc hai phần ba bề mặt cơ thể, Trần Gia Bảo dùng nội lực của mình, không ngừng đâm kim bạc vào cơ thể người đồng, mà mặt anh vẫn không đỏ và hơi thở cũng không gấp gáp, nhẹ nhàng như gió thổi mây bay, không có bất cứ một dấu hiệu nào của sự trúng độc dù là nhỏ nhất?
“Thực sự là một đối thủ khó lường, nhưng tôi sẽ không thua Trần Gia Bảo đâu!”
Vũ Nhược Uyên hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên kiên định trở lại, cầm trong tay những cây kim sắc nhọn màu bạc, cũng như vậy đi về phía người đồng thứ tư.
Đột nhiên, lại vang lên âm thanh “tinh, tinh, tinh, tinh” của kim bạc cắm vào huyệt đạo.
Cô ta sẽ cố gắng hết sức để bắt kịp Trần Gia Bảo!
Bên kia, Vũ Thiên Quyết và Vũ Bảo Minh dùng nội lực cắm kim bạc vào huyệt đạo của người đồng, chân nguyên đã tiêu hao rất nhiều, dấu hiệu không thể áp chế được độc tố trong cơ thể nữa, thậm chí khóe miệng đã có giọt máu đen chảy ra.