Sau khi Yoshimura Miyu nghe Trần Gia Bảo sẽ không tự sát thì trong lòng thấy rất vui, sau đó lại nghe được lời nói ngang ngược muốn khiến Nhật Bản long trời lở đất thì trong lòng lại bật cười một tiếng đầy chế nhạo. Chỉ dựa vào một Trần Gia Bảo nhỏ bé thôi mà muốn khiến Nhật Bản “long trời lở đất, gió tanh mưa máu”, thật là một thằng ngốc không biết cao đất dày mà!
Đáy mắt cô ta lóe lên vẻ khinh thường, tuy vẫn bị Trần Gia Bảo nhạy cảm tóm được như cũ nhưng Trần Gia Bảo cũng không nói gì, mà hỏi thẳng vào vấn đề: “Trong mười cường giả hàng đầu Nhật Bản, cô chỉ mới nói có 6 người, ngoài ra còn có một Âm Dương Sư huyền bí nữa, vậy những người còn lại thì sao?”
Yoshimura Miyu không dám che giấu nên nói hết tất cả ra.
Trần Gia Bảo khẽ gật đầu, theo những lời mà Yoshimura Miyu đã nói thì trong mười cường giả hàng đầu của Nhật Bản, người thứ 6, thứ 7 và thứ 8 đều là cường giả của Truyền Kỳ sơ kỳ, người thứ 9 là Tông Sư hậu kỳ, còn người xếp thứ 10 chính là Takashima Seira đã từng bị Trần Gia Bảo đánh bại.
“Cũng xem như là cô đã trả lời rất thành thật, Trần Gia Bảo tôi cũng là người nói lời thì giữ lời, đã nói tạm thời không giết cô thì tôi sẽ không giết cô…” Trần Gia Bảo nhàn nhạt nói.
Yoshimura Miyu thở phào nhẹ nhõm ngay lập tức, nhưng không đợi đến lúc cô ta thể hiện sự vui mừng ra mặt thì đã nghe Trần Gia Bảo nói tiếp: “Nhưng Trần Gia Bảo tôi cũng không phải là kẻ ngốc, không thể không đề phòng gì mà để một quả bom hẹn giờ như cô ở bên cạnh được.”
Yoshimura Miyu kinh ngạc, buột miệng nói ra: “Ngài… ngài muốn làm gì tôi…”
Trong lúc cô ta đang nói thì Trần Gia Bảo búng tay một cái và một viên đan dược màu đen bay vào trong miệng Yoshimura Miyu. Đợi đến lúc Yoshimura Miyu phản ứng lại thì cô ta đã nuốt nó vào trong họng và xuống bụng rồi.
“Ngài… ngài cho tôi uống cái gì đấy?” Sắc mặt Yoshimura Miyu tái nhợt, trong lòng dấy lên một dự cảm gì đó chẳng lành.
“Câu hỏi này của cô thật là sáo rỗng. Tôi đâu thể nào cho cô ăn đường đậu được, vậy nên vừa nãy đương nhiên là cô đã uống thuốc độc rồi.” Trần Gia Bảo nhìn Yoshimura Miyu như nhìn một đứa ngốc rồi nói tiếp: “Hơn nữa tôi còn đảm bảo rằng nó là thuốc độc, cực kì cực kì độc. Nếu không được giải độc kịp thời thì hàm lượng nước trong cơ thể cô sẽ cạn kiệt dần, và không bao lâu sau cô sẽ chỉ có thể trơ mắt nhìn mình dần trở thành một cái xác và chết rất đau khổ.”
Không sai, tất nhiên thuốc độc mà Trần Gia Bảo cho Yoshimura Miyu uống chính là Hóa Thủy Đan. Ban đầu đến cả Phượng Hàn Thu, đứa con cưng của trời của nhà họ Phượng của Quỷ Y Môn cũng sợ Hóa Thủy Đan như sợ cọp thì nói gì đến Yoshimura Miyu?
Mặc dù Yoshimura Miyu là một ninja được đào tạo bài bản, nhưng cũng không thể không nói, cô ta là một phụ nữ trời sinh yêu cái đẹp. Sau khi nghe Trần Gia Bảo nói về độc tính của Hóa Thủy Đan xong thì cô ta đã bị dọa sợ đến sắc mặt tái nhợt, sợ mình sẽ biến thành một cái xác khô, trong lòng rất hoảng sợ. Cô ta vốn đang quỳ trên mặt đất, bây giờ lại càng nằm rạp xuống đất nói: “Ngài… ngài yên tâm đi, tôi đảm bảo sẽ không làm chuyện gì xấu với ngài cả, vẫn xin ngài cho tôi thuốc giải.”
Trần Gia Bảo đưa tay ra nâng chiếc cằm trắng nõn của cô ta lên, từ trên cao nhìn xuống đôi mắt hoảng loạn của cô ta nói: “Lời đảm bảo bằng miệng này của cô nó chỉ mỏng manh như tờ giấy trắng trong mắt tôi mà thôi. Tính mạng của cô đã nằm trong tay tôi rồi, cô sống hay chết đều nằm trong tính toán của tôi cả.”
Nói xong, Trần Gia Bảo buông Yoshimura Miyu ra rồi xoay người đi ra khỏi phòng quản lý.
Vũ Nhược Uyên khẽ gật đầu, đâu mới là Trần Gia Bảo mà cô ta biết, thủ đoạn giết người đầy quyết đoạn và nham hiểm!
Cô ta đứng dậy, lập tức đi theo ra ngoài.
Bên trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Yoshimura Miyu.
Trong phút chốc cô ta quỳ xuống đất, sắc mặt thay đổi không ngừng, trong lòng vô cùng lo lắng cho bản thân mình. Lẽ nào, cả đời này cô ta đều không thể thoát khỏi sự khống chế của Trần Gia Bảo sao?
Lại nói sau khi Trần Gia Bảo rời khỏi phòng quản lý, Cao Văn Bân nãy giờ vẫn luôn canh giữ ngoài cửa thấy vậy thì lập tức lấy lại tinh thần và nhanh chóng cúi đầu khom lưng đi tới chào hỏi.