“Chắc chắn sẽ không phải anh Trần thật sự bị lực lượng vốn liên hợp của Hoàng Văn Khánh dọa sợ đi. Mẹ kiếp, nếu sớm biết, tôi cũng lấy ra 51% cổ phần rồi, mẹ kiếp, thiệt thòi lớn!”
Hề Như Kiên cảm giác ruột gan đều sôi lên vì hối hận!
Hàn Đông Vy và Liễu Tử Vận tuy rằng không biết Trần Gia Bảo có ý gì, thế nhưng, với sự hiểu biết của các cô đối với Trần Gia Bảo, biết Trần Gia Bảo tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp!
Lập tức hai cô chỉ cảm thấy có chút buồn cười, lẳng lặng nhìn sự phát triển tiếp theo.
Đám người Hoàng Văn Khánh lại mừng rỡ vô cùng!
“Xem ra cách tập hợp bọn Cao Chí Kiệt tổ chức bữa tiệc là chính xác, chỉ cần chúng ta liên hợp lại, chính là một cỗ lực lượng vốn khổng lồ, cho dù mạnh như Trần Gia Bảo, cũng không dễ dàng dám xé rách mặt với chúng ta!
Tuy rằng chủ động lấy ra 51% cổ phần chuyển nhượng cho Trần Gia Bảo, chẳng khác nào nhường quyền thống trị gia tộc, nhưng mặc kệ như thế nào, chỉ cần nhà họ Hoàng chúng ta còn ở đây, tất cả đều có hy vọng, chờ sau này Trần Gia Bảo thả lỏng cảnh giác, sau đó chậm rãi pha loãng cổ phần trong tay Trần Gia Bảo ra, đến cuối cùng nhà họ Hoàng chúng ta vẫn sẽ là gia tộc lớn mạnh nhất tỉnh Phú Thọ!”
Nghĩ tới đây, Hoàng Văn Khánh khó có thể che giấu ý vui vẻ, khóe miệng nhếch lên nụ cười, nháy mắt nhìn về phía đám người Cao Chí Kiệt, chỉ thấy bọn họ cũng lộ ra sắc mặt vui sướng, tám phần có suy nghĩ giống nhau, lập tức thừa dịp này nói: “anh Trần thật sáng suốt, Vậy hợp đồng này sẽ bị hủy bỏ thôi, chờ sau khi bữa tiệc này kết thúc, chúng tôi sẽ lập tức đưa thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần đưa tới cho anh, đến lúc đó, anh nắm trong tay tài sản khổng lồ như vậy, tuyệt đối sẽ trở thành người nắm giữ tỉnh Phú Thọ thực sự, có thể nói là người đầu tiên của tỉnh Phú Thọ trong một trăm năm qua!”
Đám người Cao Chí Kiệt cũng đưa ra lời khen ngợi, nịnh hót.
“Không sai, hôm nay qua đi, anh Trần chính là người quyền thế nhất từ trước đến giờ ở tỉnh Phú Thọ, không ai dám trái với ý tứ của anh Trần.”
“Sau này các gia tộc chúng tôi còn phải dựa vào thực lực lớn mạnh của anh Trần, hơn nữa với phương pháp kinh doanh khéo léo của chúng tôi, quét sạch thị trường với số vốn khổng lồ, chúng tôi tuyệt đối có thể mở rộng ngành công nghiệp của mình đến các tỉnh khác, tạo ra một đế chế thương mại quốc gia. Và anh Trần chắc chắn là người đứng đầu đế chế này.”
Trần Gia Bảo cũng có ý định thành lập đế chế kinh doanh, nhưng tuyệt đối sẽ không phải như những gì đám người Hoàng Văn Khánh nói, chỉ thấy Trần Gia Bảo cười khẽ một tiếng, lắc đầu nói: “Tôi phải nhắc nhở các anh một chuyện, tôi là người tu hành.”
Đám người Hoàng Văn Khánh sửng sốt, bọn họ đều không theo kịp tư duy nhanh nhạy của Trần Gia Bảo.
Một tay Trần Gia Bảo chắp ở phía sau, tiếp tục nói: “Tu hành quan trọng nhất chính là suy nghĩ thông thoáng, ngược lại tôi có thể đồng ý yêu cầu của các anh, chỉ là như vậy, trong lòng tôi ít nhiều sẽ có chút khó chịu, suy nghĩ khó có thể thông suốt. Khi sự khó chịu này càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí cản trở tu vi tôi tiến bộ, tôi nói không chừng sẽ giết người để ngăn chặn điều ấy xảy ra, đến lúc đó, tính mạng gia đình các người, cùng với gia tộc sau lưng chỉ sợ sẽ phải đối mặt với hậu quả nghiêm trọng, ví dụ như hiện tại tôi rất khó chịu, trong lòng có một mong muốn huỷ diệt tất cả.”
Nói xong, Trần Gia Bảo vươn tay một phát, chỉ nghe một tiếng “xuy” một tiếng, một đạo kiếm khí màu trắng xuyên không mà ra, trực tiếp đâm thủng bàn gỗ đàn hương màu đen trước mặt Hoàng Văn Khánh, xuất hiện một lỗ hổng to bằng ngón tay cái, nhìn qua cảm thấy kinh hãi!
Chỉ cần đường kiếm này của Trần Gia Bảo kém một chút, chắc chắn thứu bị đâm thủng không phải bàn, mà là thân thể Hoàng Văn Khánh.
Ý cười bên miệng đám người Hoàng Văn Khánh trong nháy mắt cứng ngắc, sau đó sắc mặt hoảng sợ, bọn họ tuy rằng không phải mọi người luyện võ, nhưng cũng nghe nói qua, “suy nghĩ thông suốt” đối với một võ giả mà nói vô cùng trọng yếu, nếu Trần Gia Bảo thật sự đến cái gì “giết người xả giận”, hậu quả tuyệt đối không phải bọn họ có thể chịu nổi.
Huống chi, dựa theo cách nói của Trần Gia Bảo “giết người xả giận”, cho dù Trần Gia Bảo hiện tại không giết bọn họ, cũng sẽ giống như một thanh kiếm sắc, mãi mãi treo trên đầu bọn họ, bọn họ mãi mãi sẽ sống trong sợ hãi, hơn nữa nói không chừng khi nào họ cũng không biết bọn họ sẽ bị Trần Gia Bảo sẽ cầm kiếm chém giết, cho dù bọn họ thật sự chỉ hiến ra 51% cổ phần thì có ích lợi gì, đến lúc đó còn không phải là không có gì sao?