Khi hai người vừa định mở miệng nói thì Trần Gia Bảo đột nhiên tiếc hận thở dài nói: “Đáng tiếc, nhà họ Bạch các người không hoan nghênh tôi, Trần Gia Bảo tôi đây kiêu ngạo từ trong máu, sao có thể chịu được sự coi thường của các người như vậy? Vậy thì xin phép đi trước!”
Dứt lời, trước ánh mắt kinh ngạc của Bạch Hải Hồng và những người khác, Trần Gia Bảo buông eo Bạch Ngọc Thanh ra, bước về phía bên ngoài.
Vẻ mặt Bạch Ngọc Thanh kinh ngạc, tuy rằng biết Trần Gia Bảo lấy lùi làm tiến nhưng thấy Trần Gia Bảo thật sự muốn ra đi, trong lòng vẫn không tránh khỏi nôn nóng.
Khi Trần Gia Bảo đã bước ra khỏi tiền sảnh, Hà Tử Lan mới nhận ra và vội vàng gọi: “Ơ, Gia… Gia Bảo, chờ đã, có chuyện gì thì chúng ta nói cho tử tế.”
Mặc cho Hà Tử Lan gọi, Trần Gia Bảo vẫn bỏ ngoài tai và tiếp tục bước ra ngoài.
Ban đầu, Bạch Ngọc Thanh nghĩ rằng mẹ mình đã gọi như thế thì Trần Gia Bảo sẽ biết điểm dừng, lập tức quay bước về, nhưng không ngờ rằng Trần Gia Bảo lại một đi không trở lại.
“Chẳng lẽ không phải Trần Gia Bảo lùi một bước để tiến ba bước, mà định bỏ đi thật sao?”
Bạch Ngọc Thanh bối rối, nếu Trần Gia Bảo kiên quyết bỏ đi thật, thì kế hoạch đánh bại nhà họ Hoàng, đưa nhà họ Bạch bước lên đỉnh cao huy hoàng của cô ta thật sự không thể thực hiện được.
Thấy Trần Gia Bảo đi mỗi lúc một xa hơn, trong lúc sốt sắng, Hà Tử Lan vội vàng đẩy tay Bạch Hải Hồng, rối rít nói: “Anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mau đuổi theo gọi Trần Gia Bảo quay lại đi? Có khi bệnh của ông cụ thật sự chỉ có thể dựa vào cậu ta thôi đấy.”
Bạch Hải Hồng mặc dù bất lực, nhưng dù sao chuyện này cũng liên quan đến sức khỏe của bố mình, không nghĩ ngợi gì nhiều nữa, ông ta tức tốc chạy ra khỏi phòng khách đuổi theo Trần Gia Bảo dưới ánh trăng, túm lấy lấy cánh tay anh, ngọt nhạt: “Cháu trai thong thả đã nào, có vấn đề gì thì chúng ta còn bàn bạc được mà.”
Trần Gia Bảo dừng lại, quay đầu nhìn Bạch Hải Hồng, cười trêu: “Chắc bác Bạch gọi nhầm người mất rồi, nhà họ Bạch không chào đón cháu cơ mà nhỉ? Cháu thật tình không dám nhận hai chữ “cháu trai” đâu.”
Đâu phải Bạch Hải Hồng không biết rằng Trần Gia Bảo đang nhân cơ hội này trút ra sự bất mãn của mình, ông ta cười gượng: “Xem cháu trai nói kìa, cháu là bạn trai của Ngọc Thanh. Gọi cháu trai là lẽ đương nhiên còn gì nữa?”
“Ồ? Thì ra bác Bạch biết cháu là bạn trai của Ngọc Thanh cơ ạ.” Trần Gia Bảo kéo dài giọng, cười bảo: “Nhưng sao cháu lại nhớ là bác Bạch cực lực phản đối việc cháu với Ngọc Thanh yêu nhau mà.”
“Khụ khụ.”
Trước sự mỉa mai của Trần Gia Bảo, Bạch Hải Hồng hắng giọng để che đi sự xấu hổ của mình, ông ta bất lực lên tiếng: “Có chuyện gì thì chúng ta cứ ngồi lại nói với nhau. Nếu như cháu thực sự… thực sự chữa khỏi bệnh cho bố tôi, thì cũng không phải là không thể đồng ý cho cháu với Ngọc Thanh yêu nhau.”
Khi mọi người trong phòng khách nghe thấy Bạch Hải Hồng xuống nước thỏa hiệp, Bạch Ngọc Thanh thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười.
Mặt Hề Vân Lâm hơi biến sắc, đây không phải là tin tốt lành với anh ta. Tuy nhiên anh ta không hề lên tiếng phản đối. Vì anh ta biết rằng, thứ nhất, hiện tại có phản đối cũng vô ích, và thứ hai, Alzheimer là căn bệnh nan y, anh ta không tin Trần Gia Bảo có thể chữa khỏi được. Chưa kể một khi Trần Gia Bảo không chữa được cho ông Bạch khỏi bệnh, thì dù có không tự sát tại chỗ đi chăng nữa, ít nhất nhà họ Bạch cũng sẽ kiên quyết phản đối Bạch Ngọc Thanh và Trần Gia Bảo đến với nhau.
Vì vậy, Hề Vân Lâm định bụng sẽ trơ mắt đứng nhìn.
Dưới ánh trăng, Trần Gia Bảo đứng yên bất động, ngạo nghễ giữa sân.
Bạch Hải Hồng càng lúc càng bối rối hơn, đến khi cơn bực dọc trong lòng bắt đầu bốc hỏa lên thì Bạch Ngọc Thanh vội vàng chạy ra sân, đến bên Trần Gia Bảo, nhẹ giọng nói: “Gia Bảo, nể mặt tôi, anh đừng đi nữa.”