Đám người Vũ Trầm Minh và Vũ Vô Song cũng khó chịu, chỉ là bọn họ còn trông cậy vào Long Trạch Việt và Phương Hàn Diệc có thể đảo loạn thế cục, từ đó khiến Trần Gia Bảo thua trận, cho nên mặc dù không thoải mái, họ cũng không nói gì.
Trên quảng trường, sắc mặt Vũ Nhược Uyên thoáng chốc trầm xuống, đôi mắt đẹp đầu tiên là nhìn thoáng qua Trần Gia Bảo, chỉ thấy vẻ mặt Trần Gia Bảo bình thản, cũng không biết đang suy nghĩ gì, tiếp đó, khóe miệng cô ta lộ ra ý cười quyến rũ, nói: “Nếu anh Phượng và anh Long muốn tỷ thí một trận với người thắng lợi, chọn ra quán quân chân chính thì cũng không phải là không có cơ hội.”
“A?” Long Trạch Việt nhìn Vũ Nhược Uyên từ trên xuống dưới, hai mắt sáng lên, trong lòng thầm thán phục một câu, mở miệng nói: “Sao vậy, Nhược Uyên bị thương nặng mà còn muốn tỷ thí với tôi sao, cô cho rằng cô có thể thắng tôi?”
“Người tỷ thí với anh không phải là tôi.” Vũ Nhược Uyên lắc đầu, vươn tay chỉ lên trên, chỉ Trần Gia Bảo ở trên đài chủ tịch, sâu xa nói: “Người sso tài với mấy người là anh ta, nếu mấy người có thể thắng anh ta, quán quân cuộc tranh tài trung y chính là mấy người.”
Đuổi sói giết hổ!
Nếu Long Trạch Việt và Phương Hàn Diệc kiêu ngạo như vậy, thì cứ để bọn họ đối phó với Trần Gia Bảo, mặc kệ cuối cùng ai thua ai thắng, thì đối với Vũ Nhược Uyên đều có lợi!
Long Trạch Việt và Phương Hàn Diệc nhất thời nhìn Trần Gia Bảo, chỉ thấy Trần Gia Bảo vô cùng xa lạ, trông hết sức trẻ tuổi.
“Anh ta là ai vậy?” Long Trạch Việt khinh miệt mà cười, anh ta chưa từng thấy Trần Gia Bảo, hoặc là Trần Gia Bảo không có danh tiếng gì, địa vị ở nhà họ Vũ không cao, hoặc là Trần Gia Bảo vốn không phải là người nhà họ Vũ, anh ta vốn không có hứng thú tỷ thí với Trần Gia Bảo.Tên miền mới của bên mình là Vietwriter.vn. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!
Ý cười trên khóe miệng Vũ Nhược Uyên càng đậm, cô ta nói: “Bởi vì anh ta chính là người thắng trận trong cuộc tranh tài trung y, tôi và mấy người Vũ Bảo Minh đều thua dưới tay của anh ta, nếu anh muốn vô địch, vậy anh ta chính là đối thủ duy nhất của anh.”
“Anh ta là người thắng trận?”
Long Trạch Việt và Phương Hàn Diệc đều ngạc nhiên, lộ ra vẻ khó tin, người thắng trận lại không phải là Vũ Nhược Uyên, mà là một nhóc con không có danh tiếng gì, cái này… Điều này sao có thể?
Cơ hồ là theo bản năng, Long Trạch Việt nhìn lại mấy người Vũ Bảo Minh, Vũ Thịnh Nam, chỉ thấy sắc mặt bọn họ xấu hổ, ý định phản bác cũng không có, chẳng lẽ như lời Vũ Nhược Uyên nói thật, tất cả bọn họ đều thua trong tay người thiếu niên kia?
Lúc này, chỉ nghe Vũ Trầm Minh nói: “Nhược Uyên nói không sai, đệ tử tứ mạch nhà họ Vũ chúng tôi đã dốc hết toàn lực, nhưng cuối cùng là toàn quân chết hết, thật sự là xấu hổ.”
Ông ta là chủ của nhà họ Vũ, nên lời nói ra rất đáng tin.
Long Trạch Việt và Phương Hàn Diệc không hoài nghi, trong lòng họ kinh ngạc, đồng thời cũng không khỏi nổi lên ý khinh miệt.
“Nhà họ Vũ cực nhọc cử hành cuộc tranh tài trung y, kết quả lại để một người ngoài đoạt được quán quân, thảo nào qua nhiều năm như vậy, mà thực lực nhà họ Vũ vẫn ở dưới đáy Quỷ Y Môn, thực sự là phế vật!”
Long Trạch Việt khinh miệt mà cười, đột nhiên anh ta chỉ tay vào Trần Gia Bảo, không chút khách khí thậm chí là lấy giọng ra lệnh nói: “Anh tên là gì?”
Trên đài chủ tịch, Trần Gia Bảo đứng chắp tay, nhìn xuống từ trên cao nhìn Long Trạch Việt, nhướng mày hỏi ngược lại: “Tôi tên là gì, có liên quan gì tới anh?”
Long Trạch Việt khẽ nhíu mày, cho tới bây giờ không có ai dám nói chuyện láo xược như vậy với anh ta, giữa hai lông mày của anh ta hiện lên vẻ khó chịu, lập tức nói: “Tôi muốn tỷ thí một trận với anh, để quyết định ai mới thật sự là quán quân cuộc tranh tài trung y.”
Trần Gia Bảo lắc đầu, nói: “Tôi từ chối.”