Sầm Khiếu Uy hung hăng cả nửa ngày thì ra là mời bạn của Trần Giao Bảo và Lưu Ly để đối phó họ. Đây không phải chủ động đưa mặt sang cho Trần Giao Bảo vả vào hay sao? Tức cười, tức cười quá đi.
Vũ Vô Song và Phương Liên Uất nhìn nhau, trong lòng vui mừng khôn xiết, lúc nãy xém chút doạ chết hai người họ, còn tưởng hôm nay sẽ chết tại núi Phượng Hoàng, làm ầm nửa ngày trời, thì ra Tôn Khai Sơn là người của mình!
Tâm trạng thay đổi nhanh chóng, hai người không nhịn được mà ngẩng đầu lên cười to, vui sướng, đúng là vui sướng!
Chỉ có Trần Gia Bảo và Lưu Ly lờ mờ nhìn ra ý đồ của Tôn Khai Sơn. Nay Tôn Khai Sơn không có ý định trở thành kẻ thù của họ, nên đương nhiên họ sẽ không nói bậy, tránh xảy ra chuyện vô ích.
Vẻ mặt của ba người nhà họ Sầm thay đổi. Điều này đối với họ mà nói không chỉ như sét đánh ngang tai. Nếu không có Tôn Khai Sơn trợ giúp, họ tuyệt đối không phải là đối thủ của Lưu Ly và Trần Gia Bảo.
Sầm Kim Thượng vội nói: “Tôn Khai lão ca, chúng ta có giao tình mười mấy năm, ông không thể trơ mắt nhìn nhà họ Sầm bị người khác đánh chiếm như vậy chứ?”
Tôn Khai Sơn dùng tay sờ cằm, lắc đầu rên rỉ: “Nói ra cũng đúng, chúng ta quả thật có giao tình mười mấy năm, tôi nhớ rất rõ, mùa đông năm đó tuyết rơi dày đặc, khắp núi đồi đều là băng tuyết, ồ đúng rồi, toàn là màu trắng giống như hôm nay. Lúc đó ông ôm bình rượu thuốc, hai người chúng ta ở trong tuyết ăn uống no say, bình phẩm về anh hùng trong thiên hạ, tâm đầu ý hợp, kết thành bạn bè.”
“Không sai không sai, tửu lượng của Tôn Khai lão ca mạnh, ánh mắt và nói năng không phải người thường, khiến tôi biết được nhiều điều có ích.” Sầm Kim Thượng thở phào, nay Tôn Khai Sơn bắt đầu nhớ chuyện xưa, xem ra tính mạng của ông ta hôm nay có thể giữ được rồi.
Chỉ nghe Tôn Khai Sơn nhẹ nhàng nói: “Đáng tiếc, sau này hai chúng ta hai mươi năm chưa gặp nhau, cho dù giao tình có thâm sâu thì cũng sớm bị thời gian cuốn trôi mất.”
Sầm Kim Thượng bị sốc: “Ông nói gì vậy?”
Tôn Khai Sơn cười mỉa, giọng nói có vẻ muốn cắt đứt quan hệ: “Tôi không giúp Trần Gia Bảo đối phó ông thì đã là không tệ rồi, sao có thể quay ngược lại giúp ông chứ? Cuộc chiến hôm nay, hai ta không giúp ai cả. Nếu ông chết, tôi bảo đảm sẽ để lại con cháu nối dõi cho nhà họ Sầm, không để nhà họ Sầm đứt hương hoả, cũng không uổng giao tình mười mấy năm trước đây của hai ta.”
Sầm Kim Thượng tối mặt, cơn tức giận dâng trào, “bịch bịch bịch” lui về sau vài bước, tiêu rồi, nhà họ Sầm hôm nay tiêu táng đường rồi.
Sầm Kính Cung phẫn nộ, chỉ vào Tôn Khai Sơn và mắng: “Giỏi cho tên thất phu nhà ông, ngày trước còn nói giao tình tốt với nhà họ Sầm chúng tôi, bây giờ gặp Trần Gia Bảo và Lưu Ly thì lập tức trở mặt, đúng là tiểu nhân …”
“Om sòm quá đi.” Ánh mắt của Tôn Khai Sơn nghiêm túc, bấm tay nhẹ nhàng, một luồng kiếm khí mạnh lập tức xuyên qua trán của Sầm Kính Cung, xuất hiện một chỗ máu to bằng ngón tay cái.
Sầm Kính Cung không cảm nhận được chút đau đớn nào thì đã trừng to hai mắt rồi ngã xuống tại chỗ, vẻ mặt phẫn nộ vẫn giữ nguyên như trước khi chết, có thể thấy kiếm khí của Tôn Khai Sơn nhạy bén và ác liệt cỡ nào.
Vẻ mặt của Sầm Kim Thượng và Sầm Khiếu Uy thay đổi, họ làm sao cũng không ngờ Tôn Khai Sơn nói trở mặt là trở mặt ngay.
Những người xung quanh cũng xôn xao, thủ đoạn thật độc ác.
Trần Gia Bảo hơi chau mày, tốt xấu gì Sầm Kim Thượng và Tôn Khai Sơn cũng là bạn bè bao nhiêu năm. Thủ đoạn của Tôn Khai Sơn lại ác độc như vậy, xem ra sau này phải bớt qua lại với ông ta mới được.
“Đồ khốn, nhà họ Sầm của tôi không phải dễ học đâu. Cho dù có chết chung với ông, tôi cũng băm nhỏ ông ra mới được!” Đột nhiên Sầm Kim Thượng giận tím mặt, giống như giết người mờ mắt, hai tay cầm dao xông tới Tôn Khai Sơn mà chém kịch liệt.