Mục lục
Cực Phẩm Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1780


“Này, Ngô Thanh, anh đừng có lộn xộn…” Khương Ngọc biết Ngô Thanh có chút hấp tấp, sợ Ngô Thanh gây chuyện liền đứng lên cản lại.


Hồng Yến Nhi lập tức giữ tay cô ta lại, cười hi hi nói: “Yên tâm đi, Ngô Thanh là người thẳng tính, cũng không phải là kẻ ngốc, làm sao có thể đánh đối phương mà không nói lời nào? Hơn nữa, chẳng lẽ cậu không hiếu kỳ mục đích của họ đến núi Vụ Ấn là gì?”


“Đúng vậy, Khương Ngọc cậu yên tâm đi.”


Hai người bên cạnh cũng hùa theo.


Khương Ngọc không nói nữa, quay lại chỗ ngồi, bởi vì cô ta cũng rất hiếu kì.


Mặc dù bên họ cố ý hạ thấp giọng nói, nhưng Trần Gia Bảo tai thính mắt tinh, vẫn nghe thấy rõ ràng, trong lòng thầm suy tính, nói như vậy sắp tới núi Vụ Ấn sẽ xảy ra chuyện lớn gì?


Ngay lập tức, Trần Gia bảo cười nhẹ lắc đầu, không cần biết nhà họ Võ ở núi Vũ Sơn có chuyện gì lớn xảy ra, chỉ cần bản thân đến núi Vụ Ấn thì đối với nhà họ Võ mà nói sẽ là chuyện lớn, nếu đã như vậy, cần gì phải để ý tình hình của núi Vụ Ấn bên này?


Bành Văn liếc nhìn Trần Gia Bảo, vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng âm thầm cười lạnh: “Hừ hừ, Trần Gia Bảo, bây giờ cứ để cho anh kiêu ngạo, cho dù có lợi hại hơn nữa, đến núi Vụ Ấn nhất định anh sẽ chết không nghi ngờ gì!”


Đúng lúc này, Ngô Thanh đi tới bàn của Trần Gia Bảo, coi Trần Gia Bảo như người hầu của Bành Văn, trực tiếp không để ý đến Trần Gia bảo, cười nói với Bành Văn: “Các anh không phiền nếu tôi ngồi xuống nói chuyện chứ?”


Bành Văn vô thức nhìn Trần Gia Bảo, thấy Trần Gia Bảo đang ăn mì không lên tiếng, liền gật đầu nói: “Không sao, mời ngồi.”


Ngô Thanh tùy tiện ngồi giữa Trần Gia Bảo và Bành Văn, chỉ thấy Trần Gia Bảo ăn như hổ đói không có chút hình tượng nào, trong mắt lóe lên một tia ghét bỏ, sau đó anh ta nói với Bành Văn: “Anh trai, nên xưng hô thế nào nhỉ?”


“Bành Văn ở thành phố Văn Minh.”


“Hóa ra là cậu chủ nhà họ Đoàn, nghe nói cậu chủ Đoàn rất nổi tiếng ở thành phố Văn Minh và Hà Tĩnh, ngưỡng mộ đã lâu.” Ngô Thanh chợt nhận ra, đột nhiên nhìn về phía Trần Gia Bảo: “Vậy thì cậu là người hầu của cậu chủ Đoàn phải không.”


Bành Văn sửng sốt, hít vào một hơi sâu, chết tiệt, tên này nói Trần Gia Bảo là người hầu của tôi, không phải đã đẩy ông đây vào hố lửa sao?


Đối với câu nói không khách sáo của Ngô Thanh, Trần Gia Bảo nhắm mắt làm lơ, ngay cả đầu cũng không hề ngẩng lên, tiếp tục ăn mì.


Trong lòng Ngô Thanh lập tức khó chịu, tốt xấu gì anh ta cũng là cậu chủ của nhà họ Ngô nổi tiếng ở tỉnh Trung Thiên, có thể chủ động hỏi thăm Trần Gia Bảo đã là rất khách sáo rồi, Trần Gia Bảo vậy mà không hề để ý đến anh ta, mẹ nó chứ, thằng nhóc này đúng là không biết điều mà.


“Không… không phải…” Đoàn Vinh lắp bắp nói, sắc mặt có chút tái nhợt, vội vàng nhìn về phía Trần Gia Bảo, sợ rằng Trần Gia Bảo vì Ngô Thanh hạ thấp mà giận cá chém thớt với anh ta.


Vẫn còn ổn, Trần Gia Bảo ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, tiếp tục ăn một ngụm lớn mì trứng cà chua, cũng không có để lộ ra bất cứ vẻ hờn giận nào.


Đoàn Vinh lúc này mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.


Trần Gia Bảo quá thực không hề tức giận, dựa vào vị trí của anh giờ này ngày này, cũng không cần thiết vì một câu vô tình xúc phạm của đối phương mà nổi trận lôi đình, huống chi, một con hổ hung mãnh chưa bao giờ để tâm cách nhìn của một con cừu.


Ngô Thanh âm thầm hừ một tiếng, tuy trong lòng khó chịu, nhưng anh ta cũng không đến nỗi tức giận với một người bình thường như Trần Gia Bảo, sau đó khẽ nhíu mày, lại nói Đoàn Vinh là người giàu có tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố Văn Minh và thành phố Hà Tĩnh, đối xử với người khác đều là ở trên tầm cao, tại sao bây giờ có hai câu nói cũng nói không xong, Đoàn Vinh lại lộ ra vẻ mặt sợ hãi như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK