Sau khi nói xong, anh ta và Sầm Kính Cung cười lên ha hả, giống như đã nắm chắc hoàn toàn phần thắng trong tay.
Sầm Kim Thượng cũng nở nụ cười gật đầu, bây giờ đã có thêm Tôn Khai Sơn liên thủ với bọn họ, việc Lưu Ly thua là chuyện không thể nghi ngờ.
Sắc mặt của đám người Ân Thập Phương và Vũ Vô Song lập tức trở nên trắng bệch, trong lòng nổi lên cảm giác tuyệt vọng.
Đột nhiên, trong tiếng cười ngạo nghễ của đám người Sầm khiếu Uy, sắc mặt của Trần Gia Bảo trông kỳ lạ, nói với Tôn Khai Sơn: “Sao ông lại ở đây?”
Lông mày của Sầm Khiếu Uy nhướng lên, quát: “Làm càn, sao anh dám nói chuyện với Tôn Khai tiền bối như thế…”
Anh ta chưa nói xong thì Tôn Khai Sơn đã chắp tay ra sau lưng, nói: “Chào cậu Trần, cô Lưu Ly. Một thời gian không gặp rồi, từ khi giã biệt, hai người không gặp chuyện gì chứ?”
Đánh giá giọng điệu cách nói lúc này của ông ta so với vừa nãy khi nói với Sầm Kim Thượng thì lịch sự hơn rất nhiều.
Tất cả mọi người xung quanh đều xôn xao lên, tiếng cười của Sầm Kính Cung đột nhiên tắt đi!
Sắc mặt của Sầm Khiếu Uy và Sầm Kim Thượng thay đổi, trong lòng nổi lên một linh cảm bất thường.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Trần Gia Bảo nhún vai nói: “Như cô đã thấy, cả người đều bị thương.”
Lưu Ly không nói nên lời, hừ lạnh một tiếng, rõ ràng không có cảm tình với Tôn Khai Sơn, người tham gia vây đánh cô.
Tôn Khai Sơn cười ha hả và nói: “Phước duyên của Trần tiểu hữu vững vàng, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không đáng nhắc đến. Tôi thấy không cần tới hai ngày, cơ thể của Trần tiểu hữu đã có thể hồi phục hoàn toàn. Tới lúc đó hai ngời đừng quên tới Bạch Dương Tông làm khách nha, để tôi tận tình với tư cách người chủ địa phương chiêu đãi hai người.”
Lời vừa nói ra, Sầm Kim Thượng và những người khác lại thấy hoảng.
Bạch Dương Tông thân là đại tông môn ẩn thế, địa chỉ tông môn luôn là bí mật. Ngay cả họ trước giờ cũng chưa từng gặp Bạch Dương Tông, nhưng Tôn Khai Sơn lại lên tiếng mời Trần Gia Bảo và Lưu Ly, sao… sao quan hệ giữa họ lại tốt tới mức này?
Sầm Khiếu Uy cũng không nén được vẻ kinh ngạc mà lên tiếng: “Tôn Khai tiền bối, ông… ông quen biết Trần Gia Bảo và Lưu Ly sao?”
“Điều đó đương nhiên.” Tôn Khai Sơn đối mặt với tiểu bối như Sầm Khiếu Uy, thu lại sự ôn hoà lúc nãy, chống hai tay và kiêu ngạo nói: “Nhưng nếu tôi không quen biết hai người họ, hình như cũng không liên quan gì tới cậu?”
“Không phải…” Sầm Khiếu Uy vội chỉ vào Trần Gia Bảo và nói: “Tôi mời Tôn Khai tiền bối tới chính là vì muốn đối phó với Trần Gia Bảo và Lưu Ly, sao ông… trở ngược lại là một giuộc với họ vậy?”
Tôn Khai Sơn hừ một tiếng và nói: “Tôi và Trần tiểu hữu, cô Lưu Ly không đánh không quen biết. Tôi rất là khâm phục họ. Nếu sớm biết người mà cậu muốn tôi đối phó là họ thì tôi cũng sẽ không tới núi Phượng Hoàng.”
Lời ông ta nói nửa giả nửa thật.
Ông ta từ chối đối phó Trần Gia Bảo và Lưu Ly, vốn không phải thật sự có mối quan hệ tốt với Trần Gia Bảo. Xét đến cùng, thật ra là ông ta rất sợ Liệt Địa Kiếm của Trần Gia Bảo, hơn nữa thực lực của Lưu Ly cũng vượt trội hơn ông ta.
Huống hồ, ông ta đã biết điểm đến cụ thể từ miệng của Liễu Thành Phùng, chỉ cần chờ thời cơ thích hợp thì có thể tới đó nâng cao tu vi và kéo dài tuổi thọ của mình. Sao lại phải mạo hiểm tính mạng để giúp nhà họ Sầm chứ? Không đáng, tuyệt đối không đáng chút nào.
Những người xung quanh vốn không biết suy nghĩ thật sự của Tôn Khai Sơn, còn tưởng ông ta và Trần Giao Bảo và Lưu Ly là bạn tốt, vẻ mặt của họ trở nên kỳ lạ.