Không có gì ngạc nhiên khi ngay cả “Thiên vương ám sát” Akemi Kawamoto cũng thất bại dưới tay Trần Gia Bảo. Tính cảnh giác của Trần Gia Bảo quả thực quá tốt.
Tagawa Kazuhiro nghĩ đến đây, sắc mặt trở nên nặng nề. Trán bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Cách đó ba mét, Trần Gia Bảo nhìn Tagawa Kazuhiro, lại nhìn đám sát thủ đã nằm trong vũng máu, như đã ngộ ra điều gì: “Hèn nào tôi cứ thấy kỳ lạ. Lý nào Nhật Bản lại chỉ phái mấy tên tôm tép dở hơi này đến ám sát tôi. Hóa ra bọn họ chỉ là mồi nhử để thu hút sự chú ý của tôi, ông mới là chính là sát thủ thực sự.”
Yoshimura Miyu tuyệt vọng. Ngay cả chiêu giết người cuối cùng này cũng không đối phó được Trần Gia Bảo. Nhiệm vụ ám sát lần này đã thất bại hoàn toàn.
“Tiếc là đã bị cậu nhìn thấu rồi. Chịu chết đi!” Tagawa Kazuhiro sầm mặt. Ông ta đột ngột vung thanh kiếm samurai trong tay, liền thấy một luồng sáng bạc chém về phía Trần Gia Bảo.
Ánh kiếm rực rỡ, làm lóa mắt tất cả mọi người.
Tagawa Kazuhiro hiểu rất rõ, sở trường của ông ta ám sát và đánh lén. Nếu là một đấu một thì có mười ông ta cũng không phải là đối thủ của Trần Gia Bảo. Cho nên giả vờ tung chiêu về phía Trần Gia Bảo ngăn cản anh một lát, chỉ là để chuẩn bị đào tẩu.
Đột nhiên, Trần Gia Bảo búng ngón tay, một luồng kiếm khí lại phóng ra, dễ dàng đánh nát thanh kiếm samurai, hơn nữa kiếm khí sau đó vẫn mạnh mẽ tiếp tục bắn về phía trước.
Tagawa Kazuhiro còn chưa kịp bỏ chạy, đã cảm thấy gò má đau nhói. Luồng kiếm khí đã lướt qua mặt ông ta, để lại một vết chém, máu tươi từ đó cứ phun ra.
Chân phải vốn đã nhấc lên giờ trở nên cứng đờ giữ không trung, không còn cách nào khác phải hạ chân quay lại. Tim ông ta chùng xuống, thôi xong rồi! Chiến đấu trực diện, ông ta chỉ còn một con đường chết.
Trần Gia Bảo cười nhẹ: “Tông sư sơ kỳ sao? Xem ra cũng bình thường thôi, năng lực như vậy thì còn lâu mới có thể ám sát được Trần Gia Bảo này. Thật ra ông chẳng khác gì bọn họ, trong mắt tôi đều là loại thùng rỗng kêu to”
Tông sư?
Cao Bân Hy suýt chút đã ồ lên kinh ngạc, cũng may đã nhanh chóng ngậm miệng lại. “Tông Sư” là một nhân vật lớn vai vế vô cùng cao đó, trong cả nghìn cả vạn người cũng khó có được một người. Họ chính là đỉnh cao của giới võ đạo.
Thật không thể tin, người đàn ông Nhật Bản mang thanh kiếm samurai này thì ra lại là một cường giả của cảnh giới Tông Sư. Thế mà Trần Gia Bảo lại dễ dàng chiếm ưu thế trước ông ta như vậy, thực lực của Trần Gia Bảo này còn đáng sợ đến mức nào?
Sóng gió nổi lên trong lòng Cao Bân Hy.
Đột nhiên, Trần Gia Bảo thả Yoshimura Miyu xuống đất, cả người lóe sáng, xông thẳng về phía Tagawa Kazuhiro
Sắc mặt của Tagawa Kazuhiro thay đổi, ông ta chém một nhát kiếm về phía Trần Gia Bảo để ngăn Trần Gia Bảo lại. Cùng lúc đó, ông ta nhón mũi chân, mượn lực mà lướt nhẹ về phía sau. Ông ta tính kéo giãn khoảng cách giữa ông ta và Trần Gia Bảo.
Cùng lúc đó, Yoshimura Miyu cũng nhảy lên, xông về phía Trần Gia Bảo, định cùng Tagawa Kazuhiro phối hợp công kích trước và sau Trần Gia Bảo.
Đột nhiên, một viên xí ngầu từ đâu bay tới, lực sát thương còn lợi hại hơn cả đạn dược. Nó xuyên qua vai của Yoshimura Miyu, máu tươi bắn ra tung tóe.
Yoshimura Miyu gào lên thảm thiết, vừa đứng lên đã nặng nề ngã xuống đất, máu trên vai không ngừng tuôn ra.
Vũ Nhược Uyên đang chơi với viên xí ngầu cuối cùng trên bàn đánh bạc, nhạt giọng: “Cô còn dám giở trò gì nữa, thì viên xí ngầu này sẽ xuyên qua trán của cô.”
Yoshimura Miyu khiếp sợ, rùng mình và không dám cử động nữa.