Trong vòng chưa đầy mười phút, Phương Hàn Diệc đã xử lý xong thi thể của Sầm Thôi Kiên, sau đó chở Trần Gia Bảo và Vũ Nhược Uyên cùng nhau đi về hướng Thủy Lâm Lộ ở thành phố Ba Ninh, về phần Thu Vũ Liên, Trần Gia Bảo đã cho cô ta về sớm rồi.
Mặc dù Thành phố Văn Lan và Thành phố Ba Ninh nằm liền kề nhau, nhưng bọn họ mất ít nhất một tiếng đồng hồ để tới Thủy Lâm Lộ.
Còn về phần Xà Dược Quang sau khi chạy về nhà họ Sầm, ông ta đã đi tìm Sầm Khiếu Uy ngay lập tức.
“Ông nói gì cơ? Trần Gia Bảo chính là người đã hạ độc đám người Trường Đông sao?” Sầm Khiếu Uy sửng sốt đứng lên: “Trần Gia Bảo đến thành phố Văn Lan rồi ư?”
“Không những thế, người nhà họ Phương và người nhà họ Vũ cũng đã bắt tay với Trần Gia Bảo. Phương Hàn Diệc cố tình che giấu tin tức của Trần Gia Bảo, lừa Sầm Thôi Kiên và tôi đến khách sạn Tân Hồ. Anh Sầm biết rằng chúng tôi đã rơi vào bẫy của Trần Gia Bảo. Cố gắng giữ chân Trần Gia Bảo lại, để tôi trốn thoát, truyền tin lại cho gia chủ Sầm, tiếc là chúng tôi không những không lấy được thuốc giải của Tiên Y Tán, tiếc là chúng tôi không những không lấy được thuốc giải của Tiên Y Tán, anh Sầm còn chết dưới Trảm Nhân Kiếm của Trần Gia Bảo nữa….”
Xà Dược Quang vẻ mặt bi thương, vẻ mặt của ông ta là thật, nhưng không phải là đau lòng cho Sầm Thôi Kiên, mà là Xà Thiên Lỗi bị trúng độc Tiên Y Tán không còn cách nào cứu chữa nữa.
“Thôi Kiên chết rồi ư?” Vẻ mặt của Sầm Khiếu Uy càng trở nên khó coi, ngọn lửa trong mắt dường như có thể thiêu rụi toàn bộ biệt thự của nhà họ Sầm.
Nhà họ Sầm nếu tính cả ông ta cũng chỉ có năm cường giả truyền kỳ, kết quả là ba trong số đó đã chết dưới lưỡi kiếm của Trần Gia Bảo, ngày trước nhà Sầm vì thể mà vô cùng tự hào, còn có thể trấn áp toàn bộ thế lực ở thành phố Văn Lan nữa. Bây giờ thiệt hại mất hai phần ba, cho dù cuối cùng có thể giết được Trần Gia Bảo, cướp được Thiên Hành Cửu Châm đi chăng nữa thì nguyên khí của nhà họ Sầm cũng sẽ bị tổn hại nghiêm trọng.
Còn cậu con trai quý giá của Sầm Khiếu Uy, Sầm Đông Khúc, cũng đã bị trúng độc Tiên Y Tán của Trần Gia Bảo, e rằng không có cách nào chữa được, không thể qua nổi đêm nay.
Mặc dù Sầm Khiếu Uy là bá chủ một phương ở tỉnh Trung Thiên, nhưng đối mặt với một loạt đả kích như vậy trong tối nay, ông ta cũng đã kiệt sức, bi thương và phẫn nộ vô cùng, ngồi tê liệt trên ghế.
Xà Dược Quang cúi đầu thuyết phục: “Gia chủ Sầm, xin kiềm chế đau thương.”
Sầm Khiếu Uy xua tay, có vẻ hơi bất lực nói: “Tôi muốn cảm ơn anh Xà đã mang tin tức Trần Gia Bảo, nhà họ Phương, nhà họ Vũ bắt tay với nhau về. Nếu như biết được muộn vài ngày, tình hình của chúng tôi sẽ càng thêm bị động.”
“Gia chủ Sầm quá lời rồi.” Giọng nói của Xà Dược Quang vô cùng ổn định, rõ ràng là ông ta đã giết chết Sầm Thôi Kiên, cuối cùng Sầm Khiếu Uy lại phải cảm ơn ông ta, khiến cho ông ta có cảm giác không bình thường, vội chuyển chủ đề nói: “Chúng ta có nên tranh thủ thời gian, nhanh chóng đến khách sạn Tân Hồ và nhân cơ hội giải quyết Trần Gia Bảo luôn không?”
Sầm Khiếu Uy xúc động, đột nhiên cau mày lắc đầu: “Trần Gia Bảo, nhà họ Phương và nhà họ Vũ, tôi tất nhiên sẽ không tha cho bọn họ, nhưng anh Tô Kim Vũ còn chưa tới, còn anh Xà Thiên Lỗi thì lại trúng độc, Thôi Kiên cũng…”
“Sức mạnh của chúng ta đã bị suy giảm rất nhiều, trong trường hợp Lưu Ly Nhất Kiếm chấn động tứ phương trong truyền kỳ cũng đang ở khách sạn Tân Hồ, chúng ta qua đó lúc này sẽ chỉ gặp rắc rối thêm.”
“Đợi khi anh Tô Kim Vũ của nhà họ Tô đến, tôi sẽ tìm kiếm sự hỗ trợ của một số gia tộc lớn khác, và khi mọi thứ đã sẵn sàng, tôi sẽ tung ra một đòn quyết định với Trần Gia Bảo!”
“Vẫn là gia chủ Sầm suy nghĩ chu toàn.” Xà Dược Quang nhớ ra Lưu Ly rất có thể đang ở khách sạn Tân Hồ, trong lòng sợ hãi.