Về phần Vũ Bảo Minh và Vũ Thiên Quyết, họ chỉ hoàn thành một nửa tiến độ của người về nhì.
Lúc này trong số bốn người ai tốt hơn ai tệ hơn chỉ cần nhìn một cái là rõ ràng trong nháy mắt.
Trần Gia Bảo vẫn đang dẫn đầu, Vũ Nhược Uyên theo sau, Vũ Bảo Minh và Vũ Thiên Quyết chật vật đuổi theo sau, nhưng tiếc là bất lợi càng ngày càng lớn hơn.
Trên sân, Vũ Trầm Minh nhíu mày thật chặt nói: “Bảo Minh tụt lại phía sau rất nhiều, muốn thắng chắc cũng đã muộn, không ngờ rằng thủ pháp nhận diện huyệt đạo của nha đầu Vũ Nhược Uyên lại lợi hại như vậy, càng không ngờ tới Trần Gia Bảo dẫn đầu bỏ xa những người khác nhiều như vậy, chẳng lẽ rượu độc không có tác dụng gì với cậu ta sao? Thực sự là kỳ lạ.“
“Không phải.” Vũ Vô Song lắc đầu, nhìn về phía Trần Gia Bảo người đang dẫn đầu, ông ta phân tích: “Trần Gia Bảo tuy còn trẻ, nhưng cảnh giới võ công của cậu ta cực kỳ cao, nếu tôi không nhầm, hẳn là Trần Gia Bảo đã sử dụng kỹ năng tu luyện uyên thâm của mình để áp chế rượu độc, ngăn chặn độc tố không cho nó bùng phát ra bên ngoài mà thôi, tuy nhiên, phương pháp này có nhược điểm nghiêm trọng, chính là độc tố bị kìm hãm càng lâu, độc dược sẽ càng nặng hơn khi nó được bùng phát ra.
Đặc biệt là chén rượu thứ tư, đó là rượu tam nguyên ngũ độc do nhà họ Vũ đặc biệt chế tạo ra, tuy chén rượu này không có độc tố gì ghê gớm nhưng nó có thể làm cho độc tố của ba chén rượu độc trước đó phát huy tác dụng, chưa kể Trần Gia Bảo chỉ là huyền thoại nửa bước, cho dù anh có là một huyền thoại chân chính, thì nhất định anh cũng sẽ không trụ được, đến lúc đó, đừng nói là tiếp tục trận thi đấu, thậm chí còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Vì vậy, việc Trần Gia Bảo dẫn đầu chỉ là tạm thời mà thôi. Tôi nghĩ người giành chức vô địch rất có thể là Vũ Nhược Uyên, mặc dù cô gái này không thuộc dòng dõi núi Vụ Ẩn của chúng ta nhưng dù sao thì cô ta cũng là họ Vũ, để cô ta giành chức vô địch, ít nhất cũng có thể giữ lại thể diện của nhà họ Vũ chúng ta.”
Tất nhiên, một lý do khác mà Vũ Vô Song không nói ra là ông ta đang cá cược với Trần Gia Bảo, chỉ cần Trần Gia Bảo thua, ông ta sẽ ở lại núi Vụ Ẩn trong ba năm. Đối với ông ta, chỉ cần người giành chiến thắng không phải là Trần Gia Bảo là được.
Vũ Trầm Minh gật đầu, tỏ ý đồng tình với những lời của Ngô Vũ Văn.
Mà bên kia, Võ Lâm Giang đang ngồi trên ghế chính, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm bóng dáng thoăn thoát như bay của Trần Gia Bảo, không giống như là đang áp chế độc tố trong người.
Trên quảng trường, Vũ Bảo Minh cùng Vũ Thiên Quyết cuối cùng cũng hoàn người đồng thứ hai, uống xong chén rượu độc liền nhanh chóng uống thuốc giải độc, tuy nhiên vẫn như vậy, bọn họ vẫn bị choáng váng hoa mắt chóng mặt, trong lòng vừa than vừa kinh ngạc, rượu độc này thật bá đạo !
Trần Gia Bảo lúc này đã uống cạn chén rượu độc thứ ba, bình tĩnh cầm kim bạc đi về phía người đồng thứ tư, tiếp tục đâm kim bạc vào người đồng, phát ra tiếng kêu “tinh, tinh, tinh, tinh”, âm thanh va chạm kim loại đầy nhịp điệu.
Thật là tuyệt vời!
Vũ Nhược Uyên theo sát phía, cô ta phát huy hết sức lực, trong thời gian ngắn đuổi theo rút ngắn khoảng cách với Trần Gia Bảo rất nhiều, chỉ còn duy nhất một đường kinh mạch huyệt đạo cuối cùng là hoàn thành người đồng thứ ba.
“Mẹ kiếp, Trần Gia Bảo và Vũ Nhược Uyên nhanh như vậy, giữa tôi và bọn họ có khoảng cách lớn như vậy sao?”
Vũ Bảo Minh và Vũ Thiên Quyết sửng sốt, suýt chút nữa họ đã vô tình đâm nhầm huyệt đạo, khiến lòng bọn họ càng thêm căng thẳng hồi hộp.
Hai người bọn họ biết rất rõ nếu cứ tiếp tục với tốc độ này thì nhất định sẽ bị loại ra, trong lòng bọn họ cảm thấy rất lo lắng, quên mất việc phải kìm hãm chất độc trong cơ thể, đột nhiên bọn họ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cả người đau nhức, yếu ớt suýt nữa ngã xuống đất, họ nhanh chóng hít một hơi thật sâu và sử dụng nội lực áp chế độc tố bên trong cơ thể, lúc này bọn họ mới lặng lẽ thở phào một tiếng nhẹ nhõm.