Trần Gia Bảo gật đầu cũng không nói chuyện với anh ta mà đi thẳng ra khỏi sòng bạc và quay lại trên boong tàu một lần nữa.
Mặt trời đã lặn ở hướng tây rồi, sắc trời âm u, ngoài biển khơi là một mảng mênh mông đen kịt, mênh mông bát ngát không thấy bờ thấy bến, mà chỉ có thể nghe thấy tiếng “róc rách” của thủy triều lên xuống truyền tới không ngừng mà thôi.
Sau khi được hít thở bầu không khí mang theo vị mặn này, tâm trạng của Trần Gia Bảo cũng trở nên vô cùng thoải mái.
Giống như anh đã nói, thế gian này luôn đẹp đẽ và rộng lớn, dù là ngày hay đêm tối thì đâu đâu cũng đều là phong cảnh.
“Không ngờ Nhật Bản nhỏ bé như thế mà cũng là ngọa hổ tàng long, và có nhiều cường giả tồn tại như thế. Tôi không biết anh có ân oán gì với Nhật Bản mà lại nhất quyết muốn vượt biển khơi đến Nhật Bản, nhưng mà tôi biết trong mười cường giả hàng đầu của Nhật Bản thì năm người đầu tiên đều có thể mang đến cho anh mối đe dọa rất lớn.”
Bỗng nhiên, Vũ Nhược Uyên đi đến bên cạnh Trần Gia Bảo, hương thơm ngào ngạt nhàn nhạt xộc vào mũi Trần Gia Bảo khiến người ta càng cảm thấy thoải mái hơn.
Cô ta tiếp tục nói: “Đặc biệt là Kiếm Thánh Takezo Mari xếp hạng 1, còn có Âm Dương Sư thần bí khó hiểu vượt ra khỏi bảng xếp hạng càng có thể dễ dàng đánh bại anh. Anh thực sự là mối nguy mà Nhật Bản cần phải thận trọng đó.
Nói thật, mặc dù tôi đã đánh Yoshimura Miyu một bạt tai nhưng tôi thấy những lời cô ta nói cũng có lý, anh vẫn nên trở về Việt Nam càng sớm càng tốt.”
Khóe miệng Trần Gia Bảo hiện lên ý cười đùa giỡn, quay đầu nhìn Vũ Nhược Uyên nói: “Tôi nhớ cô tới Nhật Bản với tôi không phải là để tìm cơ hội giết tôi sao, sao bây giờ lại bắt đầu thuyết phục tôi trở về Việt Nam rồi? Không phải là cô thật sự nhìn trúng tôi rồi đấy chứ?”
“Đồ thần kinh!” Vũ Nhược Uyên trợn trừng mắt nói: “Tôi chỉ đang lo anh làm liên lụy đến tôi thôi. Hơn nữa từ phương diện khác mà nói thì anh là một hào kiệt có tiếng tăm vang dội trong giới võ thuật, nếu như anh chết trong tay của người Đông Doanh thì không chỉ khuyến khích Nhật Bản nhỏ bé thêm kiêu ngạo và hung hăn càn quấy mà cả giới võ thuật của Việt Nam cũng sẽ hoàn toàn trở thành trò cười của mọi người. Vũ Nhược Uyên không thể để mất mặt như thế được.”
Trần Gia Bảo nhỏ tiếng thì thầm nói: “Không ngờ cô còn để ý đến mấy chuyện như thế này.”
“Anh nói gì cơ?” Vũ Nhược Uyên nhíu mày nói.
“Không, không có gì.” Trần Gia Bảo lắc đầu, nói đầy tự tin: “Tôi sẽ không để thua đâu, ở Việt Nam tôi không để thua thì đến Nhật Bản tôi sẽ càng không để thua đâu.”
Vũ Nhược Uyên lắc đầu nói: “Anh rất tự tin, nhưng tự tin cũng không sánh với hiện thực được. Tôi chẳng thấy anh có khả năng chiến thắng chút nào.”
“Đó cũng là lý do tại sao cô thua tôi trên núi Vụ Ẩn đó, đến cuối cùng cô cũng không giống tôi.” Đối mặt với biển lớn không thấy bờ, cả ánh mắt và vẻ mặt của Trần Gia Bảo đều vô cùng phấn khởi nói: “Trên trời hay dưới đất này cũng chỉ có Trần Gia Bảo duy nhất thôi.”
“Anh…” Vũ Nhược Uyên hít một hơi ngay lập tức, tức đến nói không nên lời, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Vậy anh muốn làm thế nào?”
“Đương nhiên, vẫn may là có cô cung cấp thông tin cho tôi.” Nét mặt Trần Gia Bảo hồng hào nói: “Nếu ninja của phái Koga đã đến ám sát tôi, vậy thì tôi sẽ ra tay từ gia tộc Koga trước, tôi sẽ tiêu diệt hoàn toàn nó, tiện thể nói rằng đây là cái kết mà Nhật Bản đắc tội với Trần Gia Bảo tôi.”
“Anh không làm được đâu.” Vũ Nhược Uyên trợn trừng mắt, phái Koga không chỉ có rất nhiều ninja mà Koga Mayo còn là cường giả của Truyền Kỳ trung kỳ nữa. Dù không ngang sức với Trần Gia Bảo thì cũng không yếu hơn Trần Gia Bảo là bao đâu, mà chỉ với một mình Trần Gia Bảo nhỏ bé như vậy thì sao có thể tiêu diệt toàn bộ gia tộc Koga được?
Trần Gia Bảo nở nụ cười thần bí: “Có làm được hay không thì tới lúc đó là cô sẽ biết thôi mà.”