Ngay sau đó, Takashima Seira từ từ rơi xuống từ giữa không trung.
Cũng không biết là bởi vì bả vai ông ta bị thương quá nặng, hay là trong lòng chịu đả kích quá lớn, sau khi Takashima Seira ngã trên mặt đất, cơ thể nghiêng ngả, lại còn quỳ một gối trên đất.
Hề Như Kiên kinh ngạc thốt lên một tiếng, anh ta chưa từng nhìn thấy ông Takashima luôn tỏ ra hùng mạnh, lại lộ ra bộ dạng bê thảm như vậy.
Trong lòng anh ta đối với sức mạnh của Trần Gia Bảo, lại càng hiểu rõ thêm một bậc.
“Anh Trần, cách khi nãy anh tiếp lấy một chiêu cuối cùng của tôi, chính là ‘Vô Cực Quyền”mà anh nói sao?”
Takashima Seira cầm đao chậm rãi đứng lên, quay người đối mặt với Trần Gia Bảo, trong giọng nói có ba phần kinh ngạc, ba phần kính phục, ba phần bối rối, và một phần hiu quạnh.
Trần Gia Bảo gật đầu, nói: “Quả thực là Vô Cực Quyền. Nhưng tuy nói là quyền pháp, nhưng trên thực tế lại là một loại môn pháp vận kình kỳ diệu, đạo gia gọi là ‘đại đạo sinh một khí, một khí sinh âm dương, âm dương sinh vạn vật’, cũng chính là câu nói trong {Đạo Đức Kinh} ‘đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật’, Vô Cực Quyền chính là tay nhận âm dương quy về thời hồng quang, để vạn vật quy lại một khí, từ đó thuộc quyền sử dụng của tôi.
Đổi cách nói khác, thực ra chính là quay ngược lại, từ tam quy về nhị, nhị quy về nhất, nhất quy về đạo, có thể nói, ‘Vô Cực Quyền’ là một loại quyền pháp phù hợp với đại đao nhất.”
Takashima Seira trong lòng trấn động, lẩm bẩm nói: “Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam quy nhị, nhị quy nhất, nhất quy đạo…. tuy rằng chỉ có vài từ ít ỏi, nhưng cô đọng súc tích, cái này tính từ khi Takashima học võ, là lý luận uyên thâm nhất mà tôi được nghe, võ học Việt Nam quả nhiên là sâu rộng thâm thúy, Takashima tôi thua tâm phục khẩu phục.”
Dứt lời, ông ta cũng không quan tâm đến bả vai đang thấm đẫm máu của mình, đứng thẳng người và cúi đầu cảm ơn Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo thoải mái tiếp nhận, cười nói: “Ông thua cũng không dễ dàng gì.”
Phan Phi Uyên vừa tỉnh táo lại sau cơn choáng váng, không ngờ rằng, lại lập tức nhìn thấy cảnh Takashima Seira nhận thua cúi đầu trước Trần Gia Bảo, trái tim cô ta lại chấn động, Trần Gia Bảo thực sự là một người đàn ông mạnh mẽ tới mức khó tin.
Cô ta vô thức ngẩng đầu lên, nhìn Trần Gia Bảo, vừa hay Trần Gia Bảo cũng đang nhìn về phía cô ta.
“Cô không sao chứ?”
Nghe thấy những lời quan tâm của Trần Gia Bảo cùng với ánh mắt quan tâm của Trần Gia Bảo, tâm trí của Phan Phi Uyên run lên, bên má giống như bị bắt nạt đột nhiên đỏ lên, lặng lẽ vặn người, thoát ra khỏi vòng tay của Trần Gia Bảo, quay lưng về phía Trần Gia Bảo, nhẹ giọng nói: “Tôi không sao.”
Trần Gia Bảo gật đầu, rồi quay lại. Đôi mắt anh thoáng hiện vẻ kinh ngạc, anh nói: “Cậu chủ Hề, tôi và Takashima Seira thắng bại đã phân, bây giờ có phải là nên nói đến chuyện giữa chúng ta rồi đúng chứ?”
Nói xong, Trần Gia Bảo đi chậm đến chỗ Hề Như Kiên, và đã đến lúc lấy 157.500 tỷ, cũng đến lúc lấy lại rồi.
Khuôn mặt của Hề Như Kiên ngay lập tức biến sắc, trong mắt thần sắc càng thêm kinh sợ, vội vàng nhìn tới chỗ Takashima Seira giống như đang cầu cứu.
Takashima Seira trực tiếp quay người lại, làm như không nhìn thấy gì.
Khuôn mặt của Hề Như Kiên càng trở nên khó coi hơn!
Hiện tại trong lòng anh ta biết rất rõ, dù Hề Như Kiên anh ta tuy rằng có địa vị cao ở tỉnh Phú Thọ, nhưng đối mặt với một cường giả vô song có thể giành chiến thắng tuyệt đối với Takashima Seira, cái gọi là thân phận và địa vị của anh đều chỉ là hư vô!
Bởi vì anh ta biết Trần Gia Bảo chỉ cần dơ một ngón tay ra cũng có thể dễ dàng giết anh ta như giẫm chết một con kiến, mà khả năng cao là nhà họ Hề cũng không thể báo được thù này!
Nghĩ đến đây, Hề Như Kiên cố nở nụ cười trên mặt sợ hãi, cười gượng nói: “Anh … anh Trần, không biết anh có gì dặn dò?”
Trần Gia Bảo đã tới trước mặt anh ta, trong mắt mang theo vẻ vui đùa, có chút mỉa mai, nói: “Cậu chủ Hề đúng là người hay quên, chúng ta trước đó không phải là đã hứa hẹn rồi sao, chỉ cần tôi có thể đánh thắng được Takashima Seira, 157.500 tỷ đó anh sẽ lập tức dâng lên, bây giờ cậu chủ Hề không phải là nói một đằng làm một nẻo đấy chứ?”