Mục lục
Cực Phẩm Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 446


“Cảm ơn sự kích lệ của anh, nhưng hiện tại, tính mạng của anh phụ thuộc vào suy nghĩ của tôi, anh đoán thử xem tôi sẽ giết anh hay là không giết anh đây?” Trong ánh mắt của Lục Bảo Ngọc hiện lên sát ý không hề che dấu chút nào.


Không khí trong toàn bộ đình viện đều tựa hồ tràn ngập sát khí!


Châu Nguyệt Tâm nghe vậy, lập tức gạt chốt an toàn của súng lục lên, chỉ cần Lục Bảo Ngọc ra lệnh một tiếng, cô sẽ không do dự mà bóp cò bắn chết Trần Gia Bảo tại chỗ!


“Trần Gia Bảo có thể khiến cho cô chủ phải tự mình ra tay đối phó, coi như đã là một thanh niên tài ba hiếm thấy rồi, nếu để anh ta tiếp tục trưởng thành, tương lai nhất định có thể trở thành một nhân vật danh chấn một vùng, đáng tiếc, anh đắc tội cô chủ, vậy cho nên chỉ có thể bỏ mạng tại đây.” Châu Nguyệt Tâm âm thầm nghĩ, đột nhiên có một chút cảm giác tiếc nuối đối với Trần Gia Bảo.


Mặc dù Trần Gia Bảo trúng độc lại còn bị súng lục và súng ngắm chĩa thẳng vào người, đang trên ranh giới sống chết nhưng vẻ mặt Trần Gia Bảo vẫn rất điềm nhiên, không chút nào bối rối ngược lại còn ngạc nhiên nói: “Tôi tin tưởng cô mời tôi đến Đại sảnh Hoa Hồng này lại hao tốn tâm tư bày nhiều cạm bẫy đối phó với tôi như vậy, mục đích thật sự của cô không phải để giết tôi thôi, nói đi, cô muốn tôi làm thế nào?”


Lục Bảo Ngọc có chút kinh ngạc, ngay lập tức tiếng đàn cao vút bỗng ngừng lại, cô vỗ tay cười nói: “Cùng là người thông minh nói chuyện quả nhiên dễ hơn nhiều, mục tiêu chủ yếu của tôi lần này cũng không phải để giết anh, chỉ có điều, nếu như anh không thức thời một chút vậy thì tôi cũng chỉ đành bất đắc dĩ tiễn anh lên đoạn đường cuối cùng, để kiếp sau anh đầu thai được vào một nhà tốt.”


“Ah? Vậy mục đích chính của cô là gì, nếu không ngại thì nói ra nghe thử, tôi suy nghĩ một chút, nói không chừng sẽ có tâm tư thức thời như cô nói đấy.” Trần Gia Bảo hiếu kỳ nói.


“Rất đơn giản, mấy ngày trước trong buổi tiệc của nhà họ Lục tổ chức anh ngang nhiên để Tần Ly Nguyệt hủy bỏ hôn ước, khiến cho nhà họ Lục chúng ta bị mất mặt, tôi muốn anh quỳ gối trước cửa nhà họ Lục nhận tội, hơn nữa, phải để cho Tần Ly Nguyệt gả cho Lục Hán Dương, trở thành mối liên hôn giữa nhà họ Lục và nhà họ Tần.” Lục Bảo Ngọc khẽ cười nói, đồng thời sóng mắt lưu chuyển, cô muốn thấy được vẻ mặt phẫn nộ thậm chí là thất thố của Trần Gia Bảo.


Nhưng mà cô ta phải thất vọng rồi, Trần Gia Bảo chỉ khẽ nhíu mày, trong ánh mắt lóe lên vẻ không vui, hỏi ngược lại: “Nếu như tôi không đồng ý?”


“Vậy càng đơn giản hơn.” Lục Bảo Ngọc cười khẽ, trong ánh mắt lại hiện lên một tầng sát khí, cười nhạt nói:”Tôi sẽ dùng tính mạng của anh để uy hiếp Tần Ly Nguyệt phải gả đến nhà họ Lục, đến khi ván đã đóng thuyền tôi lại ra tay giết anh để chấm dứt mọi hậu hoạn về sau, anh cảm thấy thế nào?”


Tuy rằng vẻ ngoài của Lục Bảo Ngọc rất đẹp, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng, thế nhưng nội dung những lời cô ta nói ra lại toát lên sự hung ác, làm người khác phải khiếp sợ.


Độc nhất lòng dạ đàn bà!


Lúc trước cho dù có bị Lục Bảo Ngọc tính kế, uống trà độc, còn bị đánh lén bị thương, bị uy hiếp bằng súng lục, Trần Gia Bảo đều mặt không đổi sắc, thế nhưng nghe Lục Bảo Ngọc nói muốn Tần Ly Nguyệt gả cho Lục Bảo Dương, sắc mặt Trần Gia Bảo lập tức trở nên âm trầm, nhíu mi nói: “Tôi khuyên cô tốt nhất đừng nghịch lửa, nếu không, cho dù cô có là phụ nữ, tôi cũng sẽ không nhẹ tay với cô đâu!”


Lục Bảo Ngọc tựa như nghe được một câu chuyện cười, cô ta ôm bụng cười đến run rẩy cả người, vừa cười vừa giễu cợt nói: “Anh cũng nên biết, anh bây giờ là đang nói chuyện với ai? Tôi, Lục Bảo Ngọc, chính là người nắm trong tay sự sống chết của anh, tôi là dao là thớt, anh là cá là thịt, chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, anh sẽ chết không có chỗ chôn thây, để cho anh vĩnh viễn không thể còn sống bước chân ra khỏi Đại sảnh hoa hồng này. Sự uy hiếp của anh trong mắt tôi nửa điểm cảm giác uy hiếp cũng không có, ngược lại còn rất nực cười!”


Châu Nguyệt Tâm cảm thấy Lục Bảo Ngọc nói không sai, dưới tình cảnh hiện tại, nếu cô đổi lại thành Trần Gia Bảo, cho dù có vắt hết óc cũng không tìm ra cách chạy thoát thân chứ đừng nói gì đên việc uy hiếp ngược lại Lục Bảo Ngọc.


Có thể nói, Trần Gia Bảo chắc chắn phải chết!


Trần Gia Bảo cười nhạt, vẻ mặt khinh thường, nói: “Vậy cô có biết người mà cô đang phải đối mặt đây là sự tồn tại siêu nhiên bậc nào?”


“Hử?” Lục Bảo Ngọc và Châu Nguyệt Tâm khẽ nhíu mày, không biết Trần Gia Bảo lấy đâu ra tự tin để nói câu này.


“Cô cho rằng, chỉ với một thanh súng lục có thể lấy mạng tôi? Cô cũng cho rằng chỉ chút độc nhỏ nhoi có thể khiến tôi khuất phục?”


Trần Gia Bảo chậm rãi đứng lên, một tay thả lỏng phía sau, thần sắc bệ nghệ, ánh mắt trầm tĩnh dò xét, nói: “Lẽ nào cô không biết, Trần Gia Bảo tôi không chỉ là một cường giả võ cổ truyền mà còn là một bác sĩ của thời nay, bản thân tôi đã sớm bách độc bất xâm? Chỉ một con cổ trùng sao có thể tạo thành uy hiếp với tôi?”


Dứt lời, vẻ mặt Trần Gia Bảo tỏ vẻ khinh thường, búng ngón tay một cái, một ngọn tiễn màu đen bắn ra từ đầu ngón tay giữa của hắn cắm xuống mặt đất, khói đen bốc lên, tí tách rung động.


Rõ ràng là Trần Gia Bảo dựa vào tu vi của bản thân để ép độc ra khỏi cơ thể!


Lục Bảo Ngọc quá sợ hãi, vội vã huy động cầm huyền, cô ta thử thôi động cổ trùng trong cơ thể Trần Gia Bảo, muốn làm Trần Gia Bảo thống khổ, nhưng mà Thủy Vân Cổ lại không có chút phản ứng nào.


“Điều này…Điều này làm sao có thể, Thủy Vân Cổ cư nhiên không có tác dụng?” Lục Bảo Ngọc kinh hô một tiếng, một người vốn luôn nổi danh trầm tĩnh như cô cũng không tránh khỏi hiện lên vẻ mặt khó tin.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK