Mục lục
Cực Phẩm Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1857


Sắc mặt của Vũ Thanh Ninh đột nhiên xụ mặt lại, ban đầu còn muốn theo đi uống rượu, đột nhiên giờ làm cho mất hứng, quay người đi về phía rừng cây.


Lại nói về Trần Gia Bảo một đường theo Vũ Vân Đình đến vách đá ở đỉnh núi, chỉ thấy phía trước vạn trượng đều là một biển mây, như sóng tràn bờ, dưới ánh mặt trời chiều xuống, vạn trượng biển mây toàn bộ đều biến thành màu vàng, phảng phất là đại dương màu vàng.


“Cảnh đẹp như thế, có cảm giác như thế nào?” Vũ Vân Đình sớm đã lấy ra một vò rượu cất sau đỉnh núi, sau khi uống hai ngụm rượu thì chuyển cho Trần Gia Bảo.


“Nước non yêu kiều, cảnh sắc trắng lệ.” Trần Gia Bảo tán thưởng thật tâm, tiếp hai vò rượu cũng như thế uống hai ngụm rượu, chỉ cảm thấy cay độc khi vào trong miệng, mà sau khi tới cổ họng lại cảm thấy tinh khiết và thơm lạ thường, không khỏi hiểu ra được sự khoan thai, rồi nói: “Rượu ngon.”


Vũ Vân Đình đắc ý cười lớn: “Ở đây có cảnh đẹp, rượu ngon còn có mỹ nữ, chỉ cần là một người đàn ông, e rằng đều sẽ rung động, thằng nhóc cậu vận may không tồi, sau khi giải thi đấu Đông y kết thúc, thì cậu có thể an nhiên sống ở chỗ của tôi, hơn nữa sau khi đợi đầy ba năm, cậu cũng có thể tiếp tục sống ở đây, cứ ở đến khi nào cậu cảm thấy chán ngán thì thôi.”


Trần Gia Bảo với sắc mặt cười đùa nói: “Nói như vậy, ông cho rằng giải thi đấu Đông y này tôi sẽ thua chắc sao?”


“Cái đó thì đương nhiên rồi, cậu căn bản khó có khả năng thắng để dành được quán quân đâu.”


“Việc đời khó mà đoán được, ông bây giờ tự tin như vậy, cẩn thận đến lúc thua thì bị bẽ mặt nhé.”


Vũ Vân Đình cười một cách khinh thường, ý nghĩ thâm sâu, nói: “Cái này với tự tin không có liên quan gì cả, nhà họ Vũ là gia đình nổi tiếng về Đông y được tổ tiên truyền lại từ nghìn năm, y thuật cao, đời này hiếm có, cậu tuyệt đối không phải là đối thủ của nhà họ Vũ.”


Trần Gia Bảo với sắc mặt cân nhắc: “Nếu đã là như vậy, vậy thì tôi sẽ mở mắt ra chờ xem thế nào.”


Phía trước giữa sườn núi, trong trang viện nhà họ Vũ.


Ngô Thanh mới sáng sớm đã tỉnh dậy, lết cả thân thể đau nhức, đi ra khỏi Thiên Trúc Viện, lặng lẽ trở về trước căn nhà nơi anh ta ở trước đây ở, gõ cửa nói: “Linh nhi, không bằng phẳng, làm ơn mở cửa cho tôi, Hoàng Chí Huy, Thi Vĩ Bình, mau mở cửa cho tôi.”


Hoàng Chí Huy lập tức bò dậy khỏi giường, sau khi qua loa khoác đại bộ quần áo đi ra mở cửa, nhìn thấy bộ dạng của Ngô Thanh gò má thì bị sưng lên, khóe mắt thì bầm đen cả một vùng, không khỏi giật mình, vừa để Ngô Thanh vào trong, vừa hỏi chuyện: “Cậu chủ Ngô, mặt mày cậu làm sao thế này, làm sao mà ngủ ở Thiên Trúc Viện một đêm lại biến thành bộ dạng như thế này?”


“Đừng có nhắc nữa, tối qua vận may không được, lúc đi lên núi tản bộ, thì không cẩn thận té lộn mèo một cái, lăn từ trên sườn núi xuống, mặc dù tu vi của ông đây thâm sâu, quanh người có cương khí hộ thể, nhưng vẫn ngã tới mức bộ dạng thê thảm như thế này, haiz, mất mặt, thật là mất mặt mà.” Ngô Thanh cả mặt đầy sự tức giận.


Đùa sao, tối qua anh ta bỗng dưng vô cớ bị người ta đánh cho một trận, nói ra thì càng mất mặt hơn, tuyệt đối không thể để người khác biết được.


“Té lộn mèo ở trên núi sao?”


Hoàng Chí Huy và Thi Vĩ Bình hai mắt nhìn nhau một cái, đều thấy được sự hoài nghi trong đôi mắt đối phương, hai người bọn họ dầu gì cũng là truyền nhân của gia đình nổi tiếng về Đông y trong xã hội thế tục. Bị thương do té ngã và bị thương do bị đánh chẳng lẽ không thể phân biệt ra sao, thương tích trên người Ngô Thanh nhìn thế nào cũng giống như bị người ta đánh mà thành ra như vậy.


Ngô Thanh đột nhiên trừng mắt hai người bọn họ, nói: “Thế nào, hai người không tin lời nói của ông đây sao?”


Hoàng Chí Huy và Thi Vĩ Bình lập tức câm như hến, gật đầu lia lịa để thể hiện bản thân đã tin rồi.


Tiếp theo đó, Hoàng Chí Huy tò mò hỏi: “Cậu chủ Ngô, nếu cậu tối qua ở lại Thiên Trúc Viện, vậy thì Trần Gia Bảo anh ta đâu?”


“Tôi làm sao biết được Trần Gia Bảo anh ta đang ở đâu chứ?” Ngô Thanh trợn mắt một cái, nghĩ tới Trần Gia Bảo, thì dương dương bộ mặt đắc ý đứng dậy, nói: “Tối qua sau khi tôi đi tới Thiên Trúc Viện, không nhiều lời liền đuổi anh ta ra ngoài, anh ta thậm chí còn không dám đánh rắm, trời vừa tối cũng không thấy anh ta quay về, tôi cũng không biết Trần Gia Bảo đã đi đâu, nhưng mà Trần Gia Bảo đã trúng “Huyền Âm Xuyên Tràng Đan”, tối qua chắc chắn là đau đến mức chết đi sống lại rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK