Ân Thập Phương nói tới đây thì vô thức liếc nhìn Vũ Nhược Uyên. Trong truyền thuyết, Lưu Ly cũng mặc áo trắng, cầm trường kiếm, dung mạo xinh đẹp như tiên nữ, nhìn khá giống với Vũ Nhược Uyên. Nhưng tu vi của Lưu Ly thì vượt xa Vũ Nhược Uyên.
Vũ Nhược Uyên lập tức đọc hiểu được ẩn ý trong mắt của Ân Thập Phương, cô ta nở nụ cười lạnh lùng, cô ta cực kì ghét những khi người khác nhắc tới Lưu Ly thì lại nhìn cô ta, giống như cô ta là cái bóng của Lưu Ly, cảm giác này khiến cô ta vô cùng khó chịu.
Ân Thập Phương cũng là con mèo già hóa cáo, chớp mắt đã nhận ra sự bất mãn của Vũ Nhược Uyên, ông ta lập tức không nhìn nữa, quay qua cười lớn với Trần Gia Bảo.
Ân Kim Lỗi thật sự rất có hứng thú với Vũ Nhược Uyên, nhan sắc của cô ta rất đẹp, bối cảnh cũng không tầm thường. Hai người bọn họ cũng coi như là môn đăng hộ đối, nếu như Vũ Nhược Uyên và Trần Gia Bảo không có quan hệ gì, cậu không ngại theo đuổi Vũ Nhược Uyên.
Lúc này, Trần Gia Bảo lên tiếng nói: “Chỉ cần tới thời cơ thích hợp thì Lưu Ly sẽ xuất hiện. Về chuyện này thì họ Ân các vị không cần lo lắng.”
Bản thân anh cũng không biết Lưu Ly đang ở đâu, nhưng anh tin tưởng Lưu Ly. Nếu cô ấy đã nói sẽ giúp anh có được Thiên Hành Cửu Châm thì chắc chắn sẽ xuất hiện ở thời khắc mấu chốt, giống với lúc ở trên núi Vụ Ẩn, Lưu Ly từ trên trời bay xuống cứu anh.
Ân Thập Phương gật gù, cũng cảm thấy người có thực lực mạnh mẽ, tài hoa phong nhã như Lưu Ly thì có chút cảm giác thần bí cũng là chuyện bình thường nên ông ta cũng không lo lắng chuyện này nữa: “Nếu như vậy thì đợi tới thời cơ thích hợp, nhà họ Ân sẽ ra tay giúp đỡ cho cậu Trần.”
Sau đó, Trần Gia Bảo bàn bạc cụ thể chi tiết chuyện liên thủ với Ân Thập Phương xong thì anh và Vũ Nhược Uyên cùng nhau tạm biệt rồi rời đi.
Bên trong phòng khách chỉ còn lại Ân Thập Phương, Ân Dương và Ân Kim Lỗi, ông cháu ba đời nhà họ Ân.
Sắc mặt Ân Thập Phương bình tĩnh lại, ánh mắt lại thay đổi liên tục, không biết ông ta đang nghĩ gì.
Ân Kim Lỗi nhíu mày, lên tiếng: “Ông nội, chúng ta có cần thiết phải đồng ý liên thủ với Trần Gia Bảo không? Lời thật mất lòng, nếu như chúng ta thua nhà họ Sầm, cùng lắm thì Trần Gia Bảo phủi mông rời khỏi tỉnh Trung Thiên, nhưng còn nhà họ Ân chúng ta thì phải chịu đựng sự trả thù đáng sợ của nhà họ Sầm, nói xui xui thì có khi còn gặp phải họa diệt môn. Nghĩ đi nghĩ lại thì cháu thấy đều không ổn.”
Ánh mắt Ân Thập Phương lộ ra vẻ tán thưởng, cười nói: “Cháu nghĩ nhiều được như vậy thì có thể thấy được là cháu tiến bộ rồi. Cháu thấy phần thua của Trần Gia Bảo rất lớn sao?”
“Đúng vậy..” Ân Kim Lỗi lên tiếng phân tích: “Thực lực của Trần Gia Bảo thật sự không tầm thường nhưng nói cho cùng thì so với những người đạt tới cảnh giới “Truyền ky trung kỳ” thì vẫn còn thua một bậc. Đương nhiên, cháu cũng không có ý nói những người có thực lực “Truyền kì trung kỳ” không giỏi.
Nhưng đối thủ lần này là nhà họ Sầm có gốc gác thâm sâu. Thực lực của Trần Gia Bảo như vậy cũng không phát huy được tác dụng mang tính chất quyết định. Thậm chí cứ cho là có thêm vị Lưu Ly mà những người khác cho là truyền thuyết kì diệu thì phần thắng vẫn không lớn. Cháu cảm thấy, Trần Gia Bảo chủ động tìm tới họ Ân chúng ta là vì coi chúng ta như bia đỡ đạn để làm suy yếu thực lực của nhà họ Sầm.
Vì vậy, cháu cảm thấy chuyện liên thủ với Trần Gia Bảo còn phải cân nhắc kỹ càng hơn.”
“Cháu có lý của cháu.” Ân Thập Phương cười nói: “Có điều, cháu cảm thấy ông đồng ý liên thủ với Trần Gia Bảo chỉ vì thực lực của cậu ta sao?”
Ân Kim Lỗi ngạc nhiên hỏi lại: “Chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác?”
“Không sai.” Ân Thập Phương trầm ngâm nói: “Cho dù là Trần Gia Bảo hay Lưu Ly thì tu vi trên người bọn họ cũng khiến cho mọi người đều kinh ngạc. Nhưng những người trẻ tuổi ngoài sức tưởng tượng này, vốn không phù hợp với lẽ thường trong võ đạo, cứ cho là bọn họ học võ từ trong bụng mẹ thì cảnh giới cũng không thể thăng tiến nhanh tới như vậy!