Sắc mặt Takashima Seira liền thay đổi nhanh chóng, trực tiếp đứng phắt dậy, đồng thời cả người đứng ở tư thế chuẩn bị, sẵn sàng, đề phòng Trần Gia Bảo sẽ động tay động chân với Terai Chika.
Thế nhưng Trần Gia Bảo lại không hề có hành động nào khác, anh bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha, tuy ánh mắt vẫn rét lạnh như vậy nhưng lại không hề có ý động tay đánh người.
Khóe miệng của anh khẽ cong lên, ý cười nghiền ngẫm nồng đậm bên môi, anh nói: “Hai vị đây cũng dự thính được một lúc khá lâu rồi, cũng đến lúc lộ mặt rồi chứ nhỉ? Dù sao thì nghe lén người khác nói chuyện cũng không phải hành động mà bậc chính nhân quân tử nên làm đâu.”
Kobayashi Shino nghe vậy thì vô cùng giận dữ, đang định mở miệng nói chuyện.
Thì đột nhiên bị Terai Chika khẽ kéo tay lại, Kobayashi Shino thấy vậy liền hiểu ý của cô ta nên chỉ đành ngậm miệng lại, có điều trong lòng vẫn có chút khó chịu nên không kìm được “hừ” lạnh một tiếng.
Terai Chika mỉm cười nói: “Xin tự giới thiệu, tôi tên là Terai Chika, thực sự rất bái phục sự nhạy bén của anh có thể phát hiện ra chúng tôi đang ở trong phòng nghe trộm hai người nói chuyện. Ngoài ra tôi cũng phải chỉ ra một điểm mà anh Trần vừa rồi nói sai, bởi vì Terai tôi đây chỉ là một người phụ nữ, từ trước đến nay chưa từng tự cho mình là bậc chính nhân quân tử gì hết, kể cả tôi có lén lút nghe trộm một chút thì hình như cũng không có hề hấn gì, anh Trần nói xem có phải vậy không?”
“Tất nhiên lén lút nghe trộm một chút thì sẽ không sao cả…” Trần Giao Bảo đang cười nhưng trong đó lại không hề có một chút cảm tình nào, anh nói: “Nhưng nếu như lén lút trộm đi một vật gì đó lớn lao thì cũng sẽ rất dễ bị mất đi cái mạng nhỏ này đó.”
“Ồ? Ví dụ như?” Terai Chika nghiêng đầu hỏi, nhìn cô ta lúc này vô cùng… đáng yêu, nhưng nếu như có người nào đó ngu ngốc thực sự tin vào dáng vẻ ngây thơ vô hại của cô ta thì hậu quả sẽ cực kỳ khó lường.
Nhân lúc hai người bọn họ đang nói qua nói lại, Takashima Seira đã lặng lẽ đi đến bên cạnh Terai Chika, ông ta và Kobayashi Shino một trái một phải che chắn cho Terai Chika ở giữa, cho dù Trần Gia Bảo đột ngột ra tay thì hai người bọn họ cũng có thể kịp thời bảo vệ Terai Chika an toàn.
Trần Gia Bảo làm như không nhìn thấy động tác nhỏ của Takashima Seira, tiếp tục nói: “Ví dụ như Ngọc Tỷ Truyền Kỳ, nếu như tên trộm nào không có mắt, dám cả gan trộm nó đi thì không những không mang lại chút lợi lộc nào mà còn làm cho cái mạng nhỏ đó cũng tan biến khỏi thế giới này luôn!”
“Ồ? Vậy sao?” Terai Chika cười phá lên, cô ta nói: “Nghe anh Trần nói như vậy thì hình như Ngọc tỷ Truyền Quốc cũng chỉ là một vật chẳng lành, chẹp chẹp… xem ra biểu tượng của quyền lực vương quyền này cũng chẳng ra làm sao cả, cũng may đất nước chúng tôi chẳng có Ngọc tỷ Truyền Quốc gì đó, nếu không há chẳng phải đã bị khắc chết rồi hay sao?”
“Đối với một số người mà nói thì tất nhiên Ngọc tỷ Truyền Quốc là một vật chẳng lành.” Trần Gia Bảo vừa lắc đầu vừa khẽ bật cười, nói: “Ngọc tỷ Truyền Quốc là biểu tượng của quyền lực vương quyền theo mệnh trời và thời vận, người nào tâm địa không trong sạch khi nhận được Ngọc tỷ Truyền Quốc tất nhiên sẽ bị cắn trả, nhưng nếu người nào một lòng ủng hộ chính nghĩa, tận trung tận hiếu thì đương nhiên… người đó sẽ có thể khống chế được sức mạnh của Ngọc tỷ Truyền Quốc. Quân không thấy Tần Thủy Hoàng, chỉ cần Ngọc tỷ Truyền Quốc và Tùy Hầu Bảo Châu trong tay thì đều có thể cuốn sạch chốn xa xăm, chiếm đoạt bốn phương, chứa chấp vũ trụ, càn quét đất trời, trở thành bậc đế vương uy minh của thời đại. Vì thế nên muốn biết rốt cuộc Ngọc tỷ Truyền Quốc là vật mang đến tai ương hay biểu tượng của quyền lực vương quyền thì phải xem người có được nó liệu có số kiếp này hay không? Trước mắt xem ra, người Nhật các người vẫn chưa có số kiếp đó đâu.”
Lời này vừa nói ra đã làm cho sắc mặt Takashima Seira và Terai Chika thay đổi hẳn.
Còn Kobayashi Shino lại tức giận nói: “Ăn nói hàm hồ, Ngọc tỷ Truyền Quốc đã thất truyền ở Việt Nam các anh biết bao lâu nay, điều này chứng tỏ số kiếp của các anh đã hết, mà Nhật Bản chúng tôi là đất nước mặt trời mọc, được thần Amaterasu bảo hộ, đương nhiên sẽ có vận khí sở hữu vật báu này, chính vì cớ đó nên trong trận chiến mười mấy năm trước Việt Nam các anh mới suýt nữa bị chúng tôi nuốt chửng. Nếu như số kiếp của đất nước các anh đã tận, vậy theo lý mà nói thì Ngọc tỷ Truyền Quốc không nên thuộc quyền sở hữu của các anh nữa, ngược lại Nhật Bản chúng tôi sẽ tiếp tục kế thừa nền văn minh chân chính, đừng nói rằng chúng tôi không có Ngọc tỷ Truyền Quốc, cho dù Ngọc tỷ Truyền Quốc thực sự nằm trong tay chúng tôi thì đó cũng là điều đương nhiên.”