Mục lục
Cực Phẩm Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 888


Trần Gia Bảo dò xét nhìn Ngụy Nhã Huyên, hỏi ngược lại: “Vì sao?”


Ngụy Nhã Huyên tự nhiên nói: “Hắn lúc nãy còn định giết tôi và anh tôi, anh không nên thay chúng tôi báo thù sao?”


Trần Gia Bảo “ồ” một tiếng, nhíu mày hỏi tiếp: “Vậy liên quan gì đến tôi?”


Ngụy Nhã Huyên lập tức sững sờ, mà nghĩ lại cẩn thận, hình như đúng là không liên quan đến Trần Gia Bảo, tuy không biết thế nào để phản bác, nhưng trong lòng vẫn khóc chịu chất vấn: “Này, anh rốt cuộc có phải là đàn ông không đây, đến yêu cầu của phụ nữ cũng từ chối?”


“Tôi với hai người không quen không biết, cứu hai người một mạng, đã là tận sức tận lực rồi, giết Lại Chí Thành cũng được, thu nạp hắn làm thuộc hạ cũng xong, đây đều là hoàn toàn do tôi, tôi muốn làm thế nào, há lại cho người khác xen vào? Đương nhiên, nếu cô thật sự muốn tìm Lại Chí Thành báo thù, vậy cứ tự mình động thủ, chỉ có điều, tôi bảo đảm, bây giờ cô lại bị nòng súng chĩa vào, tôi tuyệt đối sẽ không nhúng tay nữa.”


Trần Gia Bảo điềm đạm nói xong, liền quay người, không nhìn Ngụy Nhã Huyên lấy một lần.


Rất rõ ràng, ý anh đã định, không muốn cùng Ngụy Nhã Huyên phí lời.


Lại Chí Thành vô cùng vui mừng, giơ ngón tay lên tán thưởng nói: “Quả nhiên lời đồn cũng chỉ là hư không, đến mỹ nữ yêu kiều này cũng có thể không chút do dự từ chối, cậu Trần đúng là đàn ông đích thực!”


Nói xong, Lại Chí Thành liền quay về phía đám người áo đen xung quanh, dõng dạc nói: “Các người còn đứng ngơ ra đó làm gì, còn không nhanh hành lễ với cậu Trần?”


Ba mươi tên áo đen đó tự nhiên tỉnh ngộ lại, vội vàng cúi người hành lễ với Trần Gia Bảo, hô lớn: “Chào cậu Trần!”


m thanh rền vang, rõ sự phô trương.


Bên này, Ngụy Nhã Huyên nhìn bóng lưng của Trần Gia Bảo, cắn môi, trong lòng vô cùng uất ức.


Cô dù gì cũng là cô chủ nhà họ Ngụy, sinh ra đã vô cùng xinh đẹp, bình thường bất kể là người đàn ông nào, vì muốn lấy lòng cô đều nỗ lực thỏa mãn yêu cầu của cô, mà cô cũng sớm đã quen với thái độ ân cần chủ động của đàn ông, không ngờ, hôm nay bản thân chủ động mở miệng yêu cầu, lại bị Trần Gia Bảo thẳng thừng từ chối không chút do dự, mà lại trước mặt bao nhiêu là người.


Đương nhiên, Ngụy Nhã Huyên cũng sẽ không nghi ngờ mê lực của bản thân không đủ, mà là cảm thấy, Trần Gia Bảo căn bản không phải đàn ông, vì vậy mới từ chối cô thẳng thừng như vậy.


Ngụy Phong Lăng bước tới, biết Ngụy Nhã Huyên trong lòng không vui, muốn an ủi cô vài câu.


“Anh, Trần Gia Bảo, hắn ta…hắn ta quá quá đáng rồi.” Ngụy Nhã Huyên tức giận nói, trong lòng bắt đầu hiểu những điều Bùi Tuệ Lâm nói, Trần Gia Bảo rõ ràng là một kẻ khốn nạn!


“Nói năng cẩn thận!” Ngụy Phong Lăng nhíu mày dạy dỗ cô nói: “Cậu Trần đã cứu chúng ta một mạng, đã là tận tình tận nghĩa rồi, không được nói xấu sau lưng nữa, đi, theo anh lại cảm ơn cậu Trần.”


Vành mắt Ngụy Nhã Huyên lập tức đỏ lên, bị Trần Gia Bảo không chút luyến tiếc công kích, bây giờ lại phải cảm ơn hắn, đây đúng là quá uất ức mà.


Một lát sau, Ngụy Phong Lăng dẫn theo Ngụy Nhã Huyên đang vô cùng bất đắc dĩ bước tới, cởi mở cười nói: “Không ngờ anh lại là cậu Trần danh tiếng lừng lẫy Hòa Bình, may mà cậu Trần kịp thời ra tay cứu giúp, mới giúp tôi và Nhã Huyên không chút tổn hại, đại ân đại đức, anh em chúng tôi suốt đời khó quên.”


Trần Gia Bảo vô tình liếc nhìn Ngụy Nhã Huyên, nói: “Anh Lăng nói suốt đời khó quên, tôi đương nhiên tin, chỉ có điều, chỉ sợ người nào đó không quên được mà lại nghiến răng nghiến lợi.”


Ngụy Phong Lăng trầm mặt, quay đầu quát Ngụy Nhã Huyên: “Nhã Huyên, còn không nhanh cảm ơn cậu Trần đi?”


Ngụy Nhã Huyên từ nhỏ bướng bỉnh, nhưng lại nghe lời Ngụy Phong Lăng nhất, tuy trong lòng không hề tình nguyện nhưng vẫn mở miệng nói: “Cảm… cảm ơn anh.”


Là con người đều còn thể nghe ra lời cảm ơn của Ngụy Nhã Huyên không thành khẩn cỡ nào.


Ngụy Phong Lăng cau mày, đang chuẩn bị lần nữa quát Ngụy Nhã Huyên, kêu cô ấy cảm ơn lại đàng hoàng.


Lúc này, Trần Gia Bảo đã vẫy vẫy tay: “Thôi, dù sao lời cảm ơn của cô, đối với tôi cũng không quan trọng.”


“Anh…” Ngụy Nhã Huyên đột nhiên tức điên, nếu không phải biết bản thân không phải là đối thủ của Trần Gia Bảo, chỉ sợ cô đã sớm giương nanh vuốt vồ lấy Trần Gia Bảo.


Ngụy Phong Lăng cười nói: “Cậu Trần đúng là phóng khoáng, lúc trước nghe nói cậu Trần cùng Bùi Thanh Phong có ân oán, thậm chí Bùi Thanh Phong còn muốn lôi kéo tôi qua, muốn tôi liên thủ với anh ấy cùng đối phó cậu Trần.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK