“Anh có lòng rồi, nhưng tôi nghĩ có thể là Bùi Thanh Phong cố tình tiết lộ thông tin sai cho anh, dồn nhân lực và sự chú ý của anh vào việc phòng chống bom đạn, nhưng anh ta lại giấu giếm, bí mật sắp xếp một phương án khác?” Trần Gia Bảo suy đoán nói.
Ngụy Phong Lăng gật đầu nói: “Cái mà anh cũng không phải là không thể, hơn nữa như vậy càng giống phong cách của Bùi Thanh Phong…”
Đột nhiên, chưa kịp nói xong, điện thoại di động của anh ta vang lên, sau khi nhìn thấy tin nhắn trên Zalo, vẻ mặt anh ta đột nhiên ngưng trệ, kêu lên: “Người của tôi thực sự đã bắt được một người khả nghi trên đường lên núi, hơn nữa người đó đang gài bom, Bùi Thanh Phong thực sự điên rồi. “
Trần Gia Bảo cười lắc đầu, với thực lực hiện tại thì dù có bom cũng không thể đe dọa được anh, Bùi Thanh Phong đã từng chứng kiến anh và Phụng Bằng Thanh đấu tay đôi ở núi Hồng Lĩnh, theo lý mà nói anh ta phải biết điều này mới đúng chứ.
“Bùi Thanh Phong rốt cuộc là đang nghĩ gì?”
Trần Gia Bảo trong lòng càng trở nên khó hiểu hơn.
Mặc dù không biết Bùi Thanh Phong định làm gì, nhưng Ngụy Phong Lăng đã cử thêm người đến núi Ngọc Long để theo dõi sát sao để đảm bảo rằng không có gì sai trong ngày diễn ra trận đấu.
Có lẽ nhân lực do Ngụy Phong Lăng phái tới thực sự phát huy tác dụng, kể từ khi bắt được người đầu tiên đặt bom, Bùi Thanh Phong không có hành động nào khác, điều này khiến Ngụy Phong Lăng an tâm thở phào nhẹ nhõm.
Trong nháy mắt, đã đến ngày thi đấu.
9 giờ tối , trăng sáng treo cao, gió núi thổi tới mát mẻ.
Dưới chân núi Ngọc Long, hơn bốn mươi dặm về phía bắc của thành phố Thái Bình, lập tức người chật kín hết chỗ. Hai bên đường không quá rộng, có xe hơi sang trọng đậu khắp nơi, không biết có bao nhiêu đèn xe, chúng chiếu sáng nơi này như ánh sáng ban ngày, trong màn đêm nơi đây dường như đã trở thành một nơi trưng bày xe hơi sang trọng, ngay cả giữa không trung cũng có vài chiếc trực thăng, tư thế từ trên cao nhìn xuống, nhìn mọi thứ dưới chân núi.
Đây là nơi Trần Gia Bảo và Tôn Trường Đông thi đấu trong cuộc đua xe thứ 2. Nguyên nhân chính là Trần Gia Bảo là người đã thắng trong trận đấu đặt cược đá đầu tiên. Cuộc đua này chính là trận đấu quyết định. Nói cách khác, miễn là Trần Gia Bảo lại giành chiến thắng trong cuộc đua này, vậy thì anh chính là giành được thắng lợi tuyệt đối.
Vì vậy, cho dù là bản thân Tôn Trường Đông hay tầng lớp thượng lưu của tỉnh Phú Thọ đều trận địa sẵn sàng, không thể để Trần Gia Bảo chiến thắng trong cuộc thi đua này.
Hiện tại, toàn bộ con đường lên núi Ngọc Long sớm đã bị giới nghiêm, không ai được phép lên xuống núi, đồng thời có rất nhiều cảnh sát túc trực tại hiện trường để giữ gìn trật tự công cộng.
Những người có thể đến đây để xem trận đấu đương nhiên là giàu có hoặc là thân phận cao quý, ngoài những con cháu dòng họ lớn của thành phố Thái Bình, còn có nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu đến từ các thành phố ở tỉnh Phú Thọ.
Họ lần lượt đến ủng hộ Tôn Trường Đông, thậm chí còn có thế hệ trẻ nhà giàu quyền lực nhiệt tình cấp tiến trong làm những biểu ngữ rất lớn, những câu như “Phú Thọ là bất khả chiến bại!”, “Tôn Trường Đông sẽ chiến thắng!”, ” Trần Gia Bảo cút về Hòa Bình”…..
Trận đấu vẫn chưa bắt đầu, khí thế ở bên Phú Thọ đã rất dọa người rồi!
Bùi Tuệ Lâm và Lưu Vũ Tình nghiễm nhiên có mặt trong đám đông đang xem trận đấu. Vì Bùi Thanh Phong và nhà họ Lưu đều đã biết hai người bọn họ từng đến xem trận đấu đặt cược đá, nên không cần thiết hai người họ phải ngụy trang nữa, thoải máu dựa vào cửa xe Rolls-Royce, bày ra vẻ đẹp khiến người khác phải kinh ngạc.
Những người trẻ giàu có xung quanh đều kinh ngạc trước vẻ ngoài vô song của hai cô gái, nhưng cũng đều biết bọn họ là người có thân phận cao quý, sau khi bước tới chào hỏi cung kính, cũng không dám ở cạnh quấy rầy thêm nữa.
“Tuệ Lâm, cô có nghĩ rằng Trần Gia Bảo có thể giành chiến thắng trong cuộc thi đua này không?” Lưu Vũ Tình tò mò hỏi.
Cô ta hôm nay mặc một bộ váy màu đỏ đặc biệt rất nổi bật dưới ánh trăng, mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp buông nhẹ phía sau, cả người đều toát ra khí chất nữ thần, thu hút sự chú ý của rất nhiều người có mặt.
Lưu Vũ Tình khịt mũi và nói: “Trần Gia Bảo thua là tốt nhất, không không không, tốt nhất là từ trên đường lên núi rơi xuống vực sâu, ngã thịt nát xương tan, như vậy mới có thể giải tỏa được nỗi hận trong lòng tôi.”