Mặt Vũ Thịnh Nam đỏ bừng, trên mặt nóng bừng, chỉ là chuyện này liên quan đến thành tích của anh ta ở đại hội Đông y, cho dù không nhận thua anh ta cũng không thấy ngại.
“Anh nói phương pháp trị liệu của tôi không có tính phổ biến?” Trần Gia Bảo hỏi ngược lại.
“Đúng vậy!”
Trong ánh mắt Trần Gia Bảo dần dần hiện ra ý trào phúng, nói: “Vậy tôi hỏi anh, độc Dược cổ có thường gặp hay không?”
“Đương nhiên không thường gặp.” Vũ Thịnh Nam trả lời một cách đương nhiên, ngoài Quỷ Y Môn còn lưu truyền ra, ở nơi khác, chỉ e cổ thuật đã sớm thất truyền rồi, tự nhiên là không thường gặp.”
Trần Gia Bảo lại hỏi tiếp: “Vậy tôi lại hỏi anh, phương pháp trị liệu Dược cổ trên bài thi của anh, có tính phổ biến không?”
“Không…không có.” Vũ Thịnh Nam đột nhiên ý thức được điều gì, trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi lạnh.
Cho dù ở trong Quỷ Y Môn, cũng chỉ có vài đệ tử chân truyền mới có tư cách học Quỷ Môn Thập Tam Châm, cho nên người biết làm thế nào để hóa giải “dược cổ” tự nhiên là cực kì ít.
“Nếu dược cổ đã không thường gặp, mà phương pháp giải quyết trong đáp án của anh cũng không có tính phổ biến…” Trần Gia Bảo trào phúng nói: “Vậy anh dùng điểm này để chỉ trích tôi, hình như không ổn nhỉ?”
Sắc mặt Vũ Thịnh Nam lập tức trắng như giấy, Trần Gia Bảo lấy cách của người khác để trả lại họ y như vậy, anh ta hoàn toàn không biết phải phản bác kiểu gì.
Lúc này, Vũ Lâm Giang nghiêm giọng nói: “Đủ rồi, thi đấu chính là thi đấu, Bảo Linh hoàn của Trần Gia Bảo có thể trị liệu dược cổ, đại biểu cho việc Trần Gia Bảo đã thắng trận, Vũ Thịnh Nam, thắng chính là thắng, thua chính là thua, tôi tuyên bố, thi đấu lần này cậu đã bị loại khỏi cuộc.”
Sắc mặt trắng bệch của Vũ Thịnh Nam càng thêm khó coi, trong lòng khóc không ra nước mắt, nếu sớm biết cảnh giới luyện dược của Trần Gia Bảo giỏi như vậy, anh ta đã không nhảy ra khiêu chiến Trần Gia Bảo đánh cược với Trần Gia Bảo rồi, bây giờ chẳng những không đạt được quán quân của đại hội Đông y, ngược lại trở thành người đầu tiên trong bốn tuyển thủ được chọn bị loại khỏi cuộc, quả thực quá mất mặt rồi!
Ngoài sự hối hận của anh ta, trong lòng càng dâng lên sự không cam tâm sâu sắc, cùng với lửa giận mãnh liệt, thậm chí đến ngay cả đôi mắt nhìn về hướng Trần Gia Bảo cũng tràn đầy hận thù ăn sâu vào xương.
“Được rồi, thi đấu tiếp tục bắt đầu.” Vũ Trầm Minh ho nhẹ hai tiếng, sau khi để cho mọi người xung quanh giãn ra, sắc mặt như thường nói: “Cuộc thi tiếp theo này, rất có khả năng sẽ trực tiếp chọn ra quán quân của đại hội Đông y, hơn nữa quá trình thi đấu cũng sẽ cực kỳ nguy hiểm, nói không chừng sẽ có người chết thảm tại chỗ, cho nên tôi khuyên mọi người, nếu như không nắm chắc thì kịp thời bỏ quyền thi đấu, giữ gìn mạng sống của mình quan trọng hơn.”
Mọi người xung quanh không nghĩ đến sẽ nguy hiểm như vậy, lập tức kinh hô ra tiếng, đồng thời nghe thấy sẽ chọn ra quán quân, trong lòng lại tràn đầy mong đợi.
Đại hội Đông y được rất nhiều người theo dõi, đã dần đi đến hồi kết!
Vũ Trầm Minh dặn dò đệ tử bên cạnh vài câu, rất nhanh, mọi người chỉ thấy có mười mấy đệ tử nhà họ Vũ lấy từng người đồng với tỉ lệ cơ thể như người thật ra đặt trên quảng trường rộng rãi, mỗi một tư thế của người đồng không giống nhau, trên người còn vẽ các đường kinh mạch.
Mọi người dùng mắt đếm một lát, trên quảng trường có tổng cộng hơn hai mươi người đồng, chia thành bốn hàng, mỗi hàng năm người, hơn nữa ở giữa mỗi một người đồng đều đặt một cái bàn, mà ở trên bàn đặt một chiếc ngân châm, một bình rượu, một ly rượu.
Mọi người xôn xao bàn tán, chẳng lẽ nội dung của trận đấu lần này có quan hệ rất lớn với những người đồng này?
Đến cả ba người Vũ Nhược Uyên và Vũ Bảo Minh cũng lộ ra ánh mắt tò mò.
Rất nhanh, bọn họ biết được đáp án.