Theo sự chẩn đoán trước đây của Trần Gia Bảo đã nói với ông Bạch, nếu bệnh của ông Bạch là do người lớn tuổi không thể lưu thông khí huyết gây ra, thì chỉ cần vận động khi huyết và chuyển hóa nó vào não thì có thể khiến cho ông ấy tỉnh lại, hơn nữa tiến hành bồi dưỡng thêm, giữ nguyên khi ở trong người, từ từ có thể điều dưỡng cơ thể quay lại ban đầu.
Muốn đạt được điều này, phương pháp hiệu quả nhất là “thiên hành cửu châm” của Trần Gia Bảo!
Anh cầm một cây kim bạc, đâm vào huyệt của ông Bạch, lấy chân khí của chính mình, thông qua cây kim chậm rãi chuyền khí tức vào bên trong ông Bạch, thử điều động nguyên dương trong thận của ông Bạch, đồng thời thêm một bước bồi dưỡng thêm khi huyết vào, sau đó theo đường kinh lạc chuyển hóa vào tủy não, khái niệm của trung y gọi là “hoàn tinh bổ não”.
Không lâu sau, đám người Bạch Ngọc Thanh và Bạch Hải Hồng chỉ thấy vẻ mặt của ông Bạch đột nhiên ửng đỏ, trên trán lấm tấm mồ hôi, trên đỉnh đầu toát ra một luồng khói trắng nhè nhẹ, giống như hơi nước bốc lên.
Bạch Hải Hồng, Bạch Ngọc Thanh và những người khác chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng trước mắt, cùng kinh hô lên, ngay sau đó lại lo lắng lên tiếng nhưng biết sẽ ảnh hưởng đến tình hình sức khỏe của ông nên vội vàng che miệng lại.
Bọn họ bị cảnh tượng thần kỳ trước mắt cuốn hút, đều nhao nhao lên cho rằng ông sẽ tỉnh lại, trong ánh mắt xẹt lên một tia hưng phấn.
Tiểu Liên càng thêm kinh ngạc, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ Trần Gia Bảo có khả năng bị cô chủ nhìn trúng, hóa ra… hóa ra anh ấy lợi hại đến như vậy…”
Vẻ mặt Hề Vân Lâm lộ ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt trông có vẻ rất khó tin, đồng thời, trong lòng bắt đầu dâng lên một dự cảm, chẳng lẽ, Trần Gia Bảo thật sự có thể trị khỏi bệnh mất trí nhớ của ông Bạch sao?
“Không, không thể nào, tuyệt đối không thể nào, cho dù khoa học kỹ thuật và y học có phát triển như ngày hôm nay thì bệnh mất trí nhớ vẫn là vấn đề nan giải đối với ngành y, khiến vô số các bác sĩ có y thuật tinh thông cũng phải bó tay, Trần Gia Bảo trẻ tuổi như vậy, tuyệt đối không có khả năng trị khỏi, bây giờ ông Bạch xuất hiện tình huống thần kỳ như thế này, chắc chắn là do Trần Gia Bảo cố ý lừa bịp, làm ra vẻ huyền bí, nhằm lừa gạt Bạch Ngọc Thanh!
Đúng vậy, tuyệt đối là như thế, vốn dĩ Trần Gia Bảo là một chuyên gia võ thuật mạnh mẽ, hoàn toàn có thể làm được đến trình độ này, hay cho Trần Gia Bảo, quả nhiên là rất nham hiểm, nhưng có tôi ở đây, anh đừng hòng đạt được!”
Hề Vân Lâm liên tục cười lạnh, trong lòng đã hạ quyết tâm, một khi Trần Gia Bảo phát ra thông báo ông Bạch vẫn chưa tỉnh lại, anh sẽ lập tức đứng ra, vạch trần thủ đoạn của Trần Gia Bảo!
Không giống như sự khinh thường và không thèm để ý của Hề Vân Lâm, Trần Gia Bảo lại rất hưng phấn, cái gọi là “âm quản nhiệt, dương quản hàn”, bây giờ cả người ông Bạch đang tỏa nhiệt, dương khí bên trong cơ thể có dấu hiệu được điều động.
Trần Gia Bảo thừa thắng xông lên, lại một lần nữa châm kim lên, truyền chân khí vào bên trong cơ thể, dẫn đường cho dưỡng chất cho nguyên khí trên người mình vào bên trong ông Bạch, khiến cho tốc độ chuyển hóa vàng tăng nhanh.
Dưới sự nỗ lực của Trần Gia Bảo, không lâu sau, nguyên khí bên trong cơ thể của ông Bạch đã được điều động đầy đủ, đồng thời mồ hôi cũng ra đầy cơ thể.
Trong lòng Trần Gia Bảo vui mừng, nhìn sang phía Tiểu Liên sai bảo: “Lau mồ hôi.”
“Hả? A…”
Lúc này Tiểu Liên mới bửng tỉnh lại trong sự kinh ngạc, vội vàng lấy cái khăn ướt, chuẩn bị lau mồ hôi cho ông Bạch.
“Để tôi.” Bạch Ngọc Thanh giành phần, giật lấy cái khăn từ trong tay của Tiểu Liên, tỉ mỉ lau mồ hôi lấm tấm trên trán.