Trần Gia Bảo đặt vò rượu xuống, lau rượu vương trên khóe miệng, đi tới ngồi xuống đối diện Diệp Kính Độc, nói: “Ông Kính, ông cố tình đợi tôi sao?”
Diệp Kính Độc gật đầu nói: “Hôm nay tôi đã đến nhà họ Hoàng, nhà họ Hoàng đã hứa với tôi rằng họ có thể buông bỏ thù hận với anh. Nhưng có một điều kiện là anh phải rời khỏi tỉnh Phú Thọ. Tất nhiên, tôi biết với tính khí của anh chắc chắn sẽ không bao giờ đồng ý điều kiện này.”
“Ông Kính đúng là tất hiểu tôi.” Trần Gia Bảo cười: “Tôi cũng đã đoán được phản ứng của nhà họ Hoàng, cái này gọi là nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Sự xuất hiện của tôi quả thực khiến nhà họ Hoàng cảm thấy bị đe dọa. Nếu tôi là bọn họ, e rằng cũng sẽ không yên tâm.”
Diệp Kính thở dài, nói: “Dù sao cũng là tỉnh Phú Thọ, cách Hà Nội mấy trăm cây số. cho dù nhà họ Đoạn Hà nội có quyền thế mạnh đến đâu, thì vẫn giống như nước xa không cứu được lửa gần. Nếu đang ở Hà Nội, làm sao nhà họ Hoàng có thể tự phụ như vậy chứ? Nhưng anh cũng đừng lo lắng, nhà họ Hoàng đã hứa với tôi, nếu tôi và cô chủ còn ở thành phố Phú Thọ một ngày, nhà họ Hoàng sẽ không động vào anh, anh có thể yên tâm xử lý chuyện riêng của mình.”
“Cám ơn ông Kính đã lo lắng, tôi kính ông Kính một chén.” Mặc dù Trần Gia Bảo không hề sợ nhà họ Hoàng, nhưng vẫn vì sự cố gắng của Diệp Kính Độc mà cảm động.
“Chỉ uống một ly?” Diệp Kính lắc đầu một cái: “Không không không, rượu để tâm tình cùng tri kỷ thì ngàn chén cũng ít, lời không thể thiếu nửa câu, thằng nhóc anh rất biết to mồm với tôi, tối nay không say không về.”
Trần Gia Bảo sửng sốt, sau đó bật cười, nói: “Vậy thì không say không về!”
Hai người một già một trẻ uống rượu say sưa trong đại sảnh, mùi rượu nồng nặc thoang thoảng khắp nơi.
Trong vài ngày tới, trong lúc chờ đợi tin tức của Terai Chika, Trần Gia Bảo một bên cùng hai người phụ nữ là Đoạn Khánh Tân và Liễu Ngọc Phi du ngoạn một chuyến ở thành phố Yên Bái, khiến hai người phụ nữ rất vui vẻ, một bên nói chuyện điện thoại hàng ngày với Ngụy Nhã Huyên, nói mấy lời yêu thương, trêu chọc đến nỗi khiến cô ấy mặt đỏ tim đập.
Chỉ có điều, nhiều ngày không nhận được tin tức của Terai Chika khiến Trần Gia Bảo thầm lo lắng. Mặt khác là do mấy ngày trước Đạm Đài Thái Vũ đột nhiên xuất hiện trong đêm tối, dùng kiếm phá hủy xe của Bạch Ngọc Thanh, sau đó không thấy xuất hiện nữa, khiến Trần Gia Bảo thầm ngạc nhiên, không hiểu Đạm Đài Thái Vũ đang định làm gì.
Cùng lúc này, nhà họ Kinh, thành phố Thanh hóa, tỉnh Hải Dương!
Thời tiết hơi âm u, mây đen kéo tới, mưa gió sắp ập đến, gió cuốn khắp các tòa nhà!
Đạm Đài Thái Vũ ngồi một mình, nhắm mắt nghỉ ngơi trong đình nghỉ mát ở khu vườn của nhà họ kinh, trường kiếm Thu Thủy đặt tùy ý trên bàn đá, chiếc váy màu vàng nhạt khẽ đung đưa theo gió, đẹp như một bức tranh tiểu thư thanh lịch vượt thời gian.
Với sự trợ giúp của Phật lực có trong “xá lợi cốt Phật”, cô ta đã đột phá thành công đến Tông sư hậu kỳ, sức mạnh tăng vọt. hơn nữa, dựa vào năng khiếu phi thường và võ công huyền diệu được thừa hưởng từ Ngô Uyển Tông, thì cô ta cũng thuộc vào hàng ngũ những người mạnh nhất trong số những cường giả Tông Sư hậu kỳ.
Vài ngày trước, Ngô Uyển Tông nhận được yêu cầu giúp đỡ từ nhà họ Kinh ở tỉnh Phú Thọ, hy vọng rằng Ngô Uyển Tông có thể nể tình mối quan hệ trong quá khứ, cử một cường giả cấp cao đến báo thù cho nhà họ Kinh!
Vốn dĩ quan hệ giữa Ngô Uyển Tông và nhà họ Kinh đã phai nhạt từ lâu, họ sẽ không phái cường giả Tông sư đến hỗ trợ nhà họ Kinh. Nhưng khi Ngô Uyển Tông biết được đối tượng báo thù của nhà họ Kinh chính là Trần Gia Bảo, người đứng đầu Ngô Uyển Tông lập tức thông báo cho Đạm Đài Thái Vũ.
Đúng lúc Đạm Đài Thái Vũ vừa đột phá cảnh giới Tông Sư hậu kỳ, đang chuẩn bị xuống núi để lấy kinh nghiệm. Cô ta không nói một lời liền cầm kiếm xuống núi, đến nhà họ Kinh ở thành phố Hải Dương tỉnh Phú Thọ, tìm hiểu tất cả những gì mà Trần Gia Bảo đã làm khi đến tỉnh Phú Thọ, đồng thời sau khi lần ra dấu vết của Trần Gia Bảo, cô ta liền chạy đến thành phố Yên Bái ngay trong đêm. Sau đó mới có chuyện Đạm Đài Thái Vũ cầm kiếm ngăn cản Trần Gia Bảo giữa đêm.