Khí chất hào hùng, mạnh mẽ!
Trong đầu Trần Gia Bảo trong nháy mắt có một suy nghĩ, cho dù anh đã gặp qua không ít tuyệt sắc mỹ nhân, nhưng nhìn người con gái ở trước mặt, trong mắt vẫn hiện lên vẻ ngạc nhiên.
”Anh là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây?” Cô gái khí thế mạnh mẽ kia cũng đánh giá Trần Gia Bảo, vẻ mặt ngờ vực, Trần Gia Bảo hình như tuổi tác còn kém hơn cô ta, nhưng lại có thể ngăn cản được kiếm khí của cô ta, hơn nữa còn thành thạo điêu luyện, thanh niên tài giỏi như thế, quả là làm cho người khác ngạc nhiên.
”Muốn hái thuốc, mà nơi này có dược liệu, cho nên tôi tới.” Trần Gia Bảo vô thức nhìn Vọng Ngọc Chi.
Cô gái khí chất mạnh mẽ bị chọc giận mà cười phá lên, nói: ”Nơi này là vùng đất của nhà họ Vũ, mỗi một bông hoa, một cọng cỏ, một cái cây một cái lá, thậm chí là không khí, tất cả đều là của nhà họ Vũ, anh nói anh đến hái thước, tôi thấy anh là tìm đường chết.”
”Ha ha, nhà họ Vũ đúng thật là bá đạo.” Trần Gia Bảo khẽ cười một tiếng, đưa ngón trỏ lên không trung lắc lắc, nói: ”Đáng tiếc, tôi chỉ muốn hai thuốc chứ không muốn chết, mà co cũng không giết được tôi.”
”Ngông cuồng, mặc dù tôi không biết anh vượt qua khí độc trong rừng để tới được đây, nhưng mà, anh đã dám lấy dược liệu của nhà họ Vũ, thì chắc chắn sẽ phải chết.”
Khí độc?
Trần Gia Bảo thầm nghĩ, nói nhưu vậy, bảng hiệu dựng đứng ở đầu đường trong rừng rậm hẳn là khí độc, nếu như đoán không sai, khí độc chắc là không màu không mùi, lại thêm bản thân không thể nhiễm độc, nên hoàn toàn không bị khí độc ảnh hưởng, cho nên mới không phát hiện điểm nào kì lạ.
Cứ như vậy cũng có thể giải thích được, vì sao ở nơi đây nhiều dược liệu quý hiếm như vậy, mà nhà họ Vũ chỉ sắp xếp một người con gái ở chỗ này bảo vệ, cho dù thực lực của cô gái này không tệ lắm.
Nghĩ tới đây, Trần Gia Bảo tự tin nói: ”Đã như vậy, cũng chỉ có thể đáng một trận, sau khi đánh bại cô, tôi sẽ hái Vọng Ngọc Chi.”
”Ai dám có ý định hái Vọng Ngọc Chi cũng sẽ chết, tôi tên là Vũ Thanh Ninh, sau khi xuống địa phủ, nhỡ rõ là ai đã giết anh.” Vũ Thanh Ninh cũng chính là nữ anh hùng mạnh mẽ, ánh mắt trở nên sắc bén.
Sát ý muốn giết người!
Ngay sau đó, Vũ Thanh Ninh chân đạp đất, phóng về phía Trần Gia Bảo.
”Chờ một chút!”
Đột nhiên, Trần Gia Bảo nói.
Vũ Thanh Ninh lập tức dùng bước, nghiêm mặt nói: ”Sao vậy, chẳng lẽ anh muốn đầu hàng sao?”
Trần Gia Bảo đảo mắt một vòng, đề nghị: ”Nơi này nhiều dược liệu như vậy, mặc dù đều là của nhà họ Vũ các người, nhưng những dược liệu quý bàu này hiếm có, nếu như không cẩn thận vì chúng ta đánh nhau mà hư hao, khó tránh phung phí của trời, không bằng chúng ta chuyển sang nơi khác.”
Vũ Thanh Ninh có chút kinh ngạc, nghiêm túc đánh giá Trần Gia Bảo, sát ý cũng giảm đi một chút, một lúc sau, gật đầu nói: ”Cũng được.”
Sau đó, cô ta chỉ một rừng cây cách đó không xa, nói: ”Vào trong rừng cây đi, đi theo tôi.”
Dứt lời, Vũ Thanh Ninh quay người, đi vào trong rừng cây, để Trần Gia Bảo đi sau lưng, đồng thời âm thầm đề phòng Trần Gia Bảo đột nhiên đánh lén.
”Được.” Trần Gia Bảo gật gật đầu, đi sau lưng Vũ Thanh Ninh, vào trong rừng cây.
Trần Gia Bảo chỉ cảm thấy nhiệt độ không khí trong rừng giảm xuống mấy độ, xung quanh là cành lá um tùm, cỏ dại rậm rạp, ánh trăng sáng xuyên qua cành lá chiếu xuống, tạo thành cái bóng trên mặt đất
Trần Gia Bảo và Vũ Thanh Ninh, hai người đúng trong rừng, cách xa nhau khoảng 5 mét.
Vũ Thanh Ninh đứng dưới ánh trăng, mặc trang phục màu đen, giống như từ nhà Minh xuyên đến, tư thế mạnh mẽ kiên cường, dáng người xinh đẹp.