Sau khi nói xong, Trần Gia Bảo xoay người lại đi về chỗ cũ ngồi xuống ghế, ngay cả hai vợ chồng Quách Thành Công cũng chẳng muốn liếc nhìn một cái.
Hai vợ chồng Quách Thành Công và Tào Tuyết Nhi vẫn còn đang đứng do dự, trong lòng hết sức không muốn bỏ tiền ra.
Lý Hải Quân nhìn thấy thế vô cùng tức giận, mẹ nó, các người muốn chết cũng đừng liên lụy đến ông đây chứ.
Anh ta lập tức nhảy dựng lên, nhằm ngay vào hai vợ chồng này mắng té tát. Nhất thời Quách Thành Công bị giật mình, vội vàng móc tiền ra mua miếng ngọc Phỉ Thúy đưa cho Đường Thiên, lại chuyển vào tài khoản ngân hàng của Đường Thiên một tỷ bảy trăm năm mươi triệu, lúc này mới cùng Lý Hải Quân và Tào Tuyết Nhi mặt mày xám xịt chạy trốn.
Đường Thiên cảm thấy choáng váng mơ hồ, nếu không phải trong tay đang cầm miếng ngọc Phỉ Thúy và tin nhắn thông báo nhận được tiền chuyển khoản một tỷ bảy trăm năm mươi triệu trên điện thoại di động, cô ta cũng nghi ngờ bây giờ mình đang nằm mơ rồi.
Mọi người xung quanh chứng kiến hết thảy cảm thấy hâm mộ ghen tị không thôi. Chẳng những có thể nhận được miếng ngọc Phỉ Thúy còn có thể nhận thêm được một tỷ bảy trăm năm mươi triệu, đây thật sự là chuyện tốt giống như trên trời rơi xuống một chiếc bánh vậy.
Nhưng mà bọn họ hâm mộ thì hâm mộ cũng biết đây hoàn toàn là vì Trần Gia Bảo có bối cảnh hùng hậu, mới có thể dễ dàng khiến cho vợ chồng Quách Thành Công ngoan ngoãn móc tiền ra. Mà nhân vật lớn như vậy đương nhiên sẽ không để một tỷ bảy trăm năm mươi triệu vào trong mắt rồi.
Lại nói đến Lý Hải Quân và vợ chồng Quách Thành Công ba người sau khi chạy đến bên ngoài, không còn áp lực của cậu Trần, Lý Hải Quân mới thở ra một hơi, sau đó cơn tức giận xông lên đầu, mở miệng mắng: “Hay lắm Quách Thành Công anh, hôm nay ông đây thiếu chút nữa đã bị anh hại chết rồi.”
Quách Thành Công phải bồi thường nhiều tiền như vậy lại bị Lý Hải Quân mắng chửi xối xả một trận, trong lòng cũng rất không thoải mái. Nhưng anh ta cũng không dám phát tác ra ngoài, chỉ có thể cười xòa nói: “Anh Lý, vừa rồi người đó là ai thế? Tốt xấu gì anh cũng là đội trưởng bảo vệ của nhà họ Ngụy, ở cả thành phố Thái Bình này cũng xem như là nhân vật số một, nhưng anh ta một chút xíu cũng không nể mặt anh, không, thậm chí ngay cả nhà họ Ngụy anh ta cũng không thèm nể mặt, dáng vẻ giống như thân phận địa vị rất cao.”
Lý Hải Quân lập tức mắng: “Cho dù là cậu chủ Ngụy Phong Lăng có đến đây cũng không dám bác bỏ mặt mũi của anh ta. Vì sao anh ta phải nể mặt tôi, Lý Hải Quân tôi coi là cái rắm gì hả?”
Quách Thành Công và Tào Tuyết Nhi kinh ngạc bật thốt ra tiếng. Ở trong mắt bọn họ, cậu chủ Ngụy Phong Lăng đã là tồn tại của vị trí tối cao rồi, vậy mà vẫn còn có người lợi hại hơn cả cậu chủ Ngụy Phong Lăng sao?
Đột nhiên hai người không hẹn mà cùng nghĩ đến một người.
Lý Hải Quân hít sâu một hơi nói: “Anh ta chính là cậu Trần tiếng tăm lừng lẫy.”
Quách Thành Công và Tào Tuyết Nhi trợn tròn mắt, tiếp đó hai người giống như bị hóa đá, đứng ngây ngốc tại chỗ, trong lòng tràn đầy sợ hãi.
“Mấy người mắt mù hết rồi hả, dám đắc tội với cậu Trần đây, dám lừa cả cậu Trần, còn dám gọi tôi qua chống lưng cho mấy người, trước mặt cậu Trần, tôi không đáng một xu, giờ thì tốt rồi, người đắc tội cậu Trần giờ bao gồm thêm cả tôi, con mẹ tổ tông tám đời nhà mấy cậu, đẻ ra toàn một lũ mù, chọc tôi tức chết!”
Lý Hải Quân hai tay vỗ đầu, chốc chốc lại vuốt mặt, mắng chửi mấy người kia một trận, vợ chồng Quách Thành Công và Tào Tuyết Nhi đã khắc sâu khiếp sợ trong lòng, vừa kinh hoàng vừa hối hận.
Những người đi qua thấy náo nhiệt bên này, vô số người quay đầu lại nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ quái.
Lý Hải Quân căm hận nói: “Tại sao không nói nữa gì thế, có phải bị ngu hết rồi đúng không?”