Mục lục
Cực Phẩm Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1019


Đột nhiên dòng người phía trước nháo nhào lên, một người đàn ông cao to ôm bó hoa hồng lớn trên tay, bước về phía cô ấy với vẻ mặt tràn đầy tình cảm. Đó là Mục Lương Huy!


Trong lòng Đoạn Thi Dương lập tức có dự cảm không lành.


Mục Lương Huy đến trước mặt Đoạn Thi Dương rồi quỳ xuống trước sự chứng kiến của mọi người, anh ta tỏ tình đầy tình cảm: “Thi Dương, từ lần đầu tiên gặp được em thì anh đã biết em chính là người phụ nữ mà anh đang vất vả tìm kiếm trong cuộc đời này. Anh vì em mà trằn trọc, vì em mà nửa đêm mất ngủ, vì em mà không màn ăn uống, chỉ muốn được cùng em tay trong tay. Thi Dương, làm bạn gái của anh nhé!”


Anh ta nói xong thì đưa chín mươi chín đóa hồng trong tay sang cho Đoạn Thi Dương.


Đoạn Thi Dương khẽ chay mày, sau đó thì thấy hoảng loạn, chỉ sợ sau khi Trần Gia Bảo nhìn thấy cảnh đó thì sẽ hiểu nhầm quan hệ cô ấy và Mục Lương Huy, nếu như vậy thì hi vọng vốn dĩ không bao nhiêu của cô ấy sẽ lại càng nhỏ nhoi hơn.


Đoạn Thi Dương nghĩ đến đây thì đã lo lắng đến mức sắp phát khóc, cô ấy đang định mở miệng từ chối thì đột nhiên nghe thấy tiếng pháo hoa vang lên từng đợt trên bầu trời, mọi người bất giác ngẩng đầu nhìn lên thì thấy trên bầu trời cách đó không xa có rất nhiều pháo hoa đang tỏa ra rực rỡ, đủ màu sắc, tạo thành chữ “I LOVE YOU” lung linh, lãng mạn trên bầu trời đêm.


Cộng thêm vẻ ngoài điển trai, ánh mắt thắm thiết, hoa hồng quyến rũ của Mục Lương Huy nữa thì đã tạo nên một không khí vô cùng lãng mạn.


Tất cả phụ nữ đều thích sự lãng mạn là điều không còn gì phải nghi ngờ, ngay lập tức, toàn bộ nữ sinh xung quanh đó ai nấy cũng thấy ngưỡng mộ Đoạn Thi Dương. Trong mắt bọn họ thì Đoạn Thi Dương đã trở thành người hạnh phúc nhất, người sáng giá nhất tại đó.


“Ở bên nhau đi!”, “Ở bên nhau đi!”, “Ở bên nhau đi!”


Đột nhiên không biết ai đó đã hét lên, thế là mọi người ở đó cũng bị dẫn dụ, thi nhau lớn tiếng không ngừng hét lên ba chữ “Ở bên nhau đi”, đẩy không khí lãng mạn lên mức cao trào nhất.


Mục Lương Huy cười đắc ý, hoa hồng và pháo hoa và do anh ta chuẩn bị từ sớm còn người dẫn đầu việc hét lớn “Ở bên nhau đi” là do anh ta tìm người nhờ vả, Anh ta tin rằng trong bầu không khí lãng mạn do anh ta cố tình sắp đặt đó thì nhất định Đoạn Thi Dương sẽ phải thấy đắm say.


Ở cách đó không xa, Đoạn Khánh Tân đã nhìn thấy hết, cô ấy chậc lưỡi, mỉm cười nói: “Thật không hổ là hoa khôi mới được chọn của trường, mới vừa nổi bật trong tiệc chào đón tân sinh viên ban nãy, giờ lại được người ta tỏ tình lãng mạn như thế. Chà chà, sức hấp dẫn của cô ấy cũng thật là lớn, chỉ có điều nhìn bộ dạng căng thẳng và khó xử của Đoạn Thi Dương thì hình như cô ấy không hề muốn tiếp nhận lời tỏ tình sâu sắc của chàng trai kia.”


Cô ấy nói xong thì đưa ánh mắt trong trẻo của mình về phía Trần Gia Bảo, mỉm cười nói: “Tôi nhớ là cậu có quen với Đoạn Thi Dương, hình như quan hệ của ai người cũng hơn mức bình thường. Vậy bây giờ có phải là cậu nên qua đó làm anh hùng cứu mỹ nhân, giúp Đoạn Thi Dương khỏi khó xử không?”


Trần Gia Bảo nhún vai, mỉm cười nói: “Như cô đã nói anh hùng luôn xuất hiện vào thời điểm nên xuất hiện nhất và đây mới chính là tiết mục biểu diễn cuối cùng.”


Anh nói xong thì đi về phía trước.


Đột nhiên, giọng Hà Kim Hương vang lên từ phía sau: “Trần Gia Bảo, anh ta chính là Mục Lương Huy, nếu như anh đắc tội với anh ta thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy.”


Trần Gia Bảo cười nhẹ rồi tiếp tục tự tin, khoan khoái tiến về trước.


Hà Kim Hương lập tức trợn trắng mắt, lời hay cũng khó khuyên được kẻ đáng chết, dù sao thì cô ta cũng đã cảnh cáo anh rồi, dù Trần Gia Bảo có thật sự bị Mục Lương Huy dạy dỗ cho một trận thì cũng không liên quan gì đến cô ta nữa.


Nhưng mà như vậy cũng tốt, nếu như Trần Gia Bảo đã kiên quyết muốn qua đó thì không chỉ có thể giúp được Đoạn Thi Dương thoát nạn mà còn có thể giúp Trần Gia Bảo nhận rõ được sự khác biệt của anh và cậu hai con nhà giàu thật sự, nói không chừng sau này anh sẽ rời xa Đoạn Thi Dương.


Hà Kim Hương nghĩ đến đây thì ánh mắt tỏ ra thông suốt, chỉ chờ đợi xem trò cười của Trần Gia Bảo.


Đột nhiên, Đoạn Khánh Tân ở bên cạnh tò mò hỏi Chu Linh Hoa: “Trông cô có vẻ không hề lo lắng cho Trần Gia Bảo.”


Hà Kim Hương ngây ra, bất giác nhìn sang Chu Linh Hoa thì thấy Chu Linh Hoa mỉm cười, tinh thần thoải mái, không có chút gì lo lắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK