Điên rồi, Hề Tại Tâm thực sự điên rồi!
Mấy ngày nay Trần Gia Bảo giống như một thanh lợi kiếm đoạt hồn, treo trên đỉnh đầu các đại gia tộc, cho dù là tinh anh mà các gia tộc như Hề Tại Tâm tỉ mỉ bồi dưỡng, cũng bị Trần Gia Bảo chèn ép đến không thở nổi.
Hiện tại lại bị Bạch Ngọc Thanh chế nhạo, đem anh ta hoàn toàn hạ thấp xuống, sự phẫn nộ, ghen tị, hoảng sợ, dục vọng bao gồm rất nhiều cảm xúc, sự ghê tởm đối với Hề Tại Tâm từ bên trong lòng sinh ra, làm cho anh ta nổi lên ác ý đối với Bạch Ngọc Thanh, anh ta từng bước từng bước tiếp cận với Bạch Ngọc Thanh, đâu còn có hình tượng của một đại thiếu gia thế gia ngày trước phong lưu tiêu sái?
Sắc mặt Bạch Ngọc Thanh hơi biến đổi, mặc dù sợ hãi nhưng không chút rối loạn, vội vàng lui về phía sau, nghiêm khắc nói: “Tôi cảnh cáo anh, đội tuần tra của nhà họ Bạch cứ cách mười phút đều sẽ đi tuần tra qua lại một lần, hơn nữa nhà họ Bạch còn có hai vị tông sư tọa trấn, anh tuyệt đối không gạt được tai mắt của bọn họ, hiện tại anh hối hận còn kịp, tôi cam đoan, chỉ cần anh xoay người rời đi, tôi có thể xem như chuyện này chưa bao giờ xảy ra.”
Hề Tại Tâm cười dữ tợn nói: “Những lời này của cô lừa gạt người khác còn được, làm sao có thể lừa được tôi chứ? Với sự hiểu biết của tôi về cô, nếu cô thực sự không sợ hãi, cô đã không lên tiếng cảnh cáo tôi, nhưng chờ cho đến sau khi tôi bị bắt, cô sẽ lại dùng tư thế của một người chiến thắng, dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống để nhục nhã tôi một phen, tôi nói đúng chứ?”
Sắc mặt Bạch Ngọc Thanh biến đổi, hai vị tông sư của nhà họ Bạch, bởi vì có chuyện khác, hiện tại không có ở nhà họ Bạch, hơn nữa lúc cô đến nhà chính, đã đặc biệt căn dặn qua, không cho bất kỳ người giúp việc nào tới đây, nói cách khác, hiện tại toàn bộ nhà chính này, chỉ còn lại một mình cô.
Một cỗ cảm giác tuyệt vọng, từ trong lòng Bạch Ngọc Thanh dâng lên, một bên lui về phía sau, một bên mắt nhìn trái phải, lên kế hoạch tìm đường chạy trốn.
Hề Tại Tâm nhìn thoáng qua liền biết Bạch Ngọc Thanh đang suy nghĩ cái gì, cười lạnh nói: “Cô chấp nhận số mệnh đi, tối nay cô tuyệt đối không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi, cho dù là Trần Gia Bảo tới, tôi cũng phải làm cô trước mặt anh ta!”
Nói xong, Hề Tại Tâm lập tức chạy tới, muốn bắt lấy Bạch Ngọc Thanh.
Bạch Ngọc Thanh lập tức mặt mày biến sắc.
Đột nhiên, chỉ nghe “xuy” một tiếng, một đạo kiếm khí sắc bén xen lẫn lửa giận vô biên phá không mà ra, dưới ánh trăng ngàn vạn hoa lệ , trực tiếp xuyên thấu qua đầu gối của Hề Tại Tâm.
Hề Tại Tâm hét lên một tiếng kêu thảm thiết, lập tức chân phải đã tàn phế, té ngã xuống đất, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, mồ hôi lạnh trên trán rơi như rót nước.
Bạch Ngọc Thanh cả người chấn động, trong mắt xuất hiện vẻ mặt khó tin, nói: “Gia Bảo… Là Gia Bảo đã đến, Gia Bảo đến cứu tôi…”
Dưới ánh trăng, Trần Gia Bảo từ trong bóng tối đi ra, mở hai tay ra, khóe miệng lộ ra ý cười ấm áp, nói: “Ngọc Thanh, anh tới đây.”
Rốt cục lại một lần nữa nhìn thấy người trong lòng khiến mình nhớ mãi không quên, hơn nữa còn ở trong hoàn cảnh cực kỳ tuyệt vọng này, Bạch Ngọc Thanh kích động, trong hốc mắt nổi lên sương mù trong suốt, vội vàng chạy tới, nhào vào trong ngực Trần Gia Bảo, trong hai mắt đã chảy ra nước mắt trong suốt, nghẹn ngào nói: “Gia Bảo, em… Em thật sự rất lo lắng… Em tưởng rằng mình sẽ không bao giờ có thể được gặp lại anh nữa.”
Mấy ngày trước cô nghe được tin Trần Gia Bảo ở núi Văn Hổ bị cường giả truyền kỳ cùng tông sư vây giết, trong lòng vẫn luôn lo lắng cho Trần Gia Bảo, sau đó nghe được Trần Gia Bảo đại thắng mà trở về, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm, lại lo lắng Trần Gia Bảo bởi vì tức giận nhà họ Bạch, từ nay về sau sẽ không gặp mặt cô nữa, trong lòng vẫn luôn rất lo lắng.
Mà vừa rồi, với tính tình thanh cao của cô, nếu thật sự bị Hề Tại Tâm làm ô uế, chỉ sợ sẽ lập tức tự sát, tuyệt đối không thể chấp nhận sống tạm bợ trên cõi đời này.