Mục lục
Cực Phẩm Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1357


“Hóa ra là như vậy, xem ra sự xuất hiện của tôi đã vô tình giúp các cô rồi.” Trần Gia Bảo lắc đầu, nói: “Nhưng những thứ này đã chẳng còn quan trọng nữa rồi. Tôi đã uống xong ba ly rượu trắng rồi, giao “Ngọc tỷ Truyền Quốc” ra đây đi.”


“Giao “Ngọc tỷ Truyền Quốc” ra?” Terai Chika chớp chớp mắt, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt, hỏi lại: “Tôi nghe không sai chứ, bây giờ anh muốn tôi giao “Ngọc tỷ Truyền Quốc” ra sao?”


“Đương nhiên.” Trần Gia Bảo nói hết sức tự nhiên.


Terai Chika giống như đang nghe chuyện cười hài hước nhất trên đời này vậy, nhịn không được mà bật cười khanh khách. Hơn nữa lại còn càng cười càng suồng sã, thậm chí cười đến chảy nước mắt luôn, thật khó khăn lắm mới không cười nữa, nói: “Bây giờ anh đã trúng độc “U Minh Tán” và “Thiên Mệnh Ma Nhụy” rồi, nếu không được uống thuốc giải kịp thời, chỉ trong tích tắc thôi, không những sức lực toàn thân của anh sẽ bị mất hết, mà cũng sẽ chết thẳng cẳng nữa đó.”


Bây giờ mạng anh đã không còn kéo dài được bao lâu nữa rồi, cũng chỉ có tôi mới có thuốc giải thôi, anh sống hay chết đều nằm trong tay tôi. Thế mà bây giờ anh lại còn hy vọng hão huyền bảo tôi giao “Ngọc tỷ Truyền Quốc” ra, anh thật sự là ngây thơ đến ngu ngơ, ngây thơ, thật sự là hết sức ngây thơ mà.”


Takashima Seira thầm lắc đầu, ông ta thực sự không hiểu nổi tại sao Trần Gia Bảo không những “đánh cược mạng sống” mà còn chủ động uống cạn ba ly rượu như vậy. Hành động này có khác gì đưa anh vào chỗ chết đâu. Lẽ nào Trần Gia Bảo định dùng mạng sống của mình để đổi lấy “Ngọc tỷ Truyền Quốc” và rất nhiều những tin tình báo khác sao? Ngoại trừ điểm này ra, hình như chẳng thể tìm được cách lý giải nào hợp hơn nữa cả. Không hiểu nổi, thật sự không hiểu nổi.


Kobayashi Shino cười càng có vẻ châm biếm hơn, ngu xuẩn, Trần Gia Bảo quả thực là quá ngu xuẩn rồi. Đến cả Trần Gia Bảo được lan truyền là vô cùng thần kỳ trong khoảng thời gian này như vậy mà cũng ngu xuẩn như thế, thì những người bình thường khác ở Việt Nam chắc chắn là càng kinh khủng hơn nữa. Đối thủ ngu xuẩn như vậy thì sao nước Nhật không thể đến gần Việt Nam thêm một lần nữa được?


Đối diện với sự trào phúng của Terai Chika, sắc mặt của Trần Gia Bảo vẫn không thay đổi, nhướng mày nói: “Nói như vậy là cô thật sự không định giao “Ngọc tỷ Truyền Quốc” ra à?”


“Tính mạng của anh đã bị khống chế trong tay tôi rồi, tôi đã nắm giữ quyền kiểm soát rồi, thì anh cảm thấy tôi sẽ giao “Ngọc tỷ Truyền Quốc” ra cho anh sao?” Ngữ khí của Terai Chika như đinh đóng cột, cùng lúc đó cô ta cũng từ từ đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Trần Gia Bảo, cười nói: “Nhưng anh yên tâm đi, tu vi của anh cao như thế, chắc chắn tôi sẽ không cam lòng để anh chết như vậy đâu. Chỉ cần anh chịu đầu hàng tôi thì hàng tháng tôi sẽ cho anh một loại thuốc giải cố định để anh tránh bị độc “U Minh Tán” và “Thiên Mệnh Ma Nhụy” hủy hoại, bằng không anh sẽ không sống nổi qua ngày hôm nay đâu!”


Trong giọng nói của Terai Chika tràn đầy sự đắc ý và châm biếm, vô cùng tận hưởng cảm giác thắng lợi!


“Trúng độc? Đầu hàng? Đến cuối cùng thì ai mới kẻ ngây thơ?” Trong mắt Trần Gia Bảo lộ ra vẻ khinh thường. Đột nhiên ngón tay khẽ cử động, một thanh kiếm khí sắc bén ngay lập tức bay ra với tốc độ cực nhanh, bay lướt ngang qua bên tai của Terai Chika cắt đứt một nhúm tóc mai của cô ta rồi khiến nó từ từ rơi xuống đất.


Đây là Trần Gia Bảo còn giơ cao đánh khẽ đấy, nếu không chỉ cần ngón tay của Trần Gia Bảo lệch nhẹ sang một bên thì thanh kiếm khí sẽ xuyên qua trán của Terai Chika, và rồi cô gái xinh đẹp này sẽ mất mạng!


Kobayashi Shino vô cùng kinh ngạc, lập tức tiến lên phía trước 2 bước, chặn trước người Terai Chika, tức giận hét lên: “Trần Gia Bảo, trong người cậu đã trúng độc rồi mà còn dám động thủ nữa, cậu muốn chết nhanh hơn sao?”


Terai Chika đứng sau ông ta mở to hai mắt, trong khoảnh khắc vừa rồi, cô ta đã dạo một vòng quanh Quỷ Môn Quan rồi. Vì sợ hãi mà trên vầng trán trắng nõn nà của cô ta hiện ra một tầng mồ hôi lạnh.


Trần Gia Bảo chậm rãi đứng dậy, nhìn bằng nửa con mắt, nói: “Đến lúc này rồi mà các cô vẫn còn chưa phản ứng lại được à? Các cô cho rằng, nếu tôi không biết chắc chắn mà tôi sẽ chủ động uống hết mấy ly rượu độc đưa tôi vào chỗ chết đó sao? Rốt cuộc ai mới kẻ ngu xuẩn, rốt cuộc thì ai mới là người ngây thơ đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK