Quả nhiên, Kinh Lập Thành vừa nghe thấy vậy đã đùng đùng nổi giận, quay ngoắt sang nhìn Trần Gia Bảo rồi nói: “Vũ Tình nói cô ấy là bạn gái của anh, chuyện này là thật sao?”
Lúc này, trong lòng Lưu Vũ Tình không khỏi hoảng hốt, cô ta chỉ sợ Trần Gia Bảo sẽ phủ nhận chuyện này trước mặt tất cả mọi người, nếu thực sự xảy ra chuyện đó thì thể diện của cô ta đều sẽ bị mất hết, thế là bàn tay nhỏ nhắn vội vàng, lén lút cấu nhẹ vào thắt lưng của Trần Gia Bảo, vừa âm thầm uy hiếp anh, vừa nói nhỏ vào tai Trần Gia Bảo: “Giúp em lần này đi, sau này anh nhất định sẽ thấy cảm kích và vui mừng vì quyết định ngày hôm nay.”
Nghe vậy, khóe miệng Trần Gia Bảo khẽ nhếch lên, dưới ánh nhìn chăm chú của hàng trăm con mắt xung quanh, anh nhìn về phía Kinh Lập Thành rồi chậm rãi lắc đầu.
Chẳng lẽ Trần Gia Bảo định phủ nhận chuyện này sao?
Lưu Vũ Tình vừa thấy vậy liền cảm thấy vô cùng sửng sốt, giận dữ nghiến răng nghiến lợi nắm chặt lấy chút thịt mềm mại ở bên thắt lưng của Trần Gia Bảo chuẩn bị cấu một cái thật mạnh.
Đột nhiên lại thấy Trần Gia Bảo vừa lắc đầu vừa mỉm cười nói: “Câu hỏi này của anh đúng là chẳng ra làm sao cả, nếu bây giờ tôi nói Vũ Tình không phải bạn gái của tôi thì anh sẽ tin sao?”
Kinh Lập Thành cười khẩy, đáp: “Từ trước đến giờ Vũ Tình vẫn luôn là một cô gái thuần khiết như ngọc, theo những gì tôi biết thì trước nay cô ấy chưa từng yêu đương với ai, lại càng không thể hôn ai đó, bây giờ không chỉ chủ động hôn anh, mà còn thừa nhận cô ấy là bạn gái của anh dưới hàng trăm hàng nghìn con mắt của những người ở đây, anh nghĩ tôi sẽ tin lời anh nói sao?”
Trần Gia Bảo hơi ngẩn người, anh không ngờ rằng Lưu Vũ Tình thế mà chưa từng yêu ai, nói như vậy thì vừa rồi chính anh đã cướp mất nụ hôn đầu của cô ta rồi sao?
Anh bất giác quay sang nhìn Lưu Vũ Tình một cái, vừa hay phát hiện Lưu Vũ Tình cũng đang nhìn mình. Lưu Vũ Tình thấy Trần Gia Bảo quay qua, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau khiến Lưu Vũ Tình không khỏi cảm thấy hơi ngại ngùng, hai má liền đỏ ửng lên, Kinh Lập Thành này thật đáng ghét, đến cả những việc riêng tư như vậy mà cũng nói ra trước mặt Trần Gia Bảo.
Ở trong mắt người khác, một loạt những động tác nhỏ nhặt này của hai người lại tự như đôi tình nhân nhỏ đang liếc mắt đưa tình với nhau.
Còn Kinh Lập Thành sau khi chứng kiến một màn trước mắt thì không kìm nổi cơn giận trong lòng, “hừ” lạnh một tiếng.
Trần Gia Bảo quay đầu lại, nhìn về phía Kinh Lập Thành, ý cười trên khóe miệng anh càng thêm nồng đậm hơn, anh nói: “Nếu anh đã nói như vậy thì tôi cũng chỉ có thể thừa nhận thôi, đúng, không sai, Vũ Tình đúng là bạn gái của tôi.”
Trần Gia Bảo nói rồi liền nhanh tay ôm Lưu Vũ Tình, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi đỏ mọng của cô ta trước mặt tất cả mọi người.
Hành động này của Trần Gia Bảo đã vượt xa khỏi tưởng tượng của tất cả mọi người, trong đó bao gồm cả Lưu Vũ Tình và Bùi Tuệ Lâm.
Sau giây phút ngây người đứng chôn chân một chỗ thì Lưu Vũ Tình mới kịp phản ứng lại, cô ta nắm chặt hai tay được Trần Gia Bảo ôm trước ngực, hai mắt nhắm nghiền, trong lòng không khỏi ca thán, trời ạ, lại bị anh lợi dụng nữa rồi…
Bùi Tuệ Lâm đứng ở một bên chứng kiến cảnh tượng này, nhưng không hiểu sao trong lòng lại có chút không thoải mái khó hiểu.
Lúc này, lửa giận trong mắt Kinh Lập Thành đã cháy lên hừng hực, anh ta nắm chặt hai bàn tay thành nắm đấm, chặt đến nỗi làm cho các khớp ngón tay cũng trở nên trắng bệch cả ra, tựa như chỉ ngay giây tiếp theo thôi, anh ta sẽ không kìm được mà hung hăng túm cổ áo Trần Gia Bảo đánh cho một trận.
Cũng không biết qua bao lâu, chính ngay lúc Lưu Vũ Tình cảm thấy cô ta sắp không thể thở được nữa rồi thì Trần Gia Bảo mới buông cô ta ra.
Khuôn mặt cô ta đỏ bừng lên, quay lưng lại với tất cả mọi người, trừng mắt với Trần Gia Bảo rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh làm gì vậy?”