“Một khi đến núi Vụ Ấn, Trần Gia Bảo sẽ chết không nghi ngờ, mà người thắng cuối cùng vẫn chính là Bành Văn tôi!”
Trong lòng Bành Văn đắc ý cười lạnh lùng.
Trần Gia Bảo khẽ liếc anh ta một cái, trong mắt lóe lên vẻ khinh thường, sau đó xoay người đi tới phía trước Văn Linh Lan chào tạm biệt cô ta.
Trong lòng Văn Linh Lan không nỡ, nhưng cũng biết Trần Gia Bảo có việc quan trọng phải làm, cũng may chỉ tạm thời xa cách với Trần Gia Bảo, một thời gian nữa Trần Gia Bảo sẽ quay lại, mong nhớ trong một thời gian ngắn cũng không phải là không thể chấp nhận được.
Văn Linh Lan mạnh dạn chủ động lao vào trong lòng Trần Gia Bảo, tặng thêm một nụ hôn đầy tình cảm.
Sau khi rời khỏi nhà của Văn Linh Lan, Trần Gia Bảo liền bảo Văn Trung Vạn sắp xếp một chiếc Land Rover, Bành Văn không tình nguyện làm tài xế, rời khỏi thành phố Hà Tĩnh.
Khi Trần Gia Bảo trên đường đi đến núi Ẩn Vụ ở thành phố Bình Tuyền, tin tức về cái chết của Tả Ngọc Lượng, Giang Lưu Thiên và Đoan Mộc Vĩ An đã lan truyền khắp toàn bộ tỉnh Trung Thiên, gây ra một đợt sóng to gió lớn!
Phải biết rằng, đây là ba cường giả tiếng tăm lẫy lừng ở tỉnh Trung Thiên, hơn nữa nhà họ Tả, nhà họ Giang và nhà Đoan Mộc cũng đều là các gia tộc có máu mặt trong mười đại gia tộc, ba gia tộc này đủ để tác động lớn đến tình hình của cả tỉnh Trung Thiên.
Ba nhân vật lớn này đột nhiên chết đi, làm cho vô số người ở tỉnh Trung Thiên kinh ngạc sợ hãi, đồng thời cũng ngầm đoán rốt cuộc là nhân vật lớn nào có thể giết chết ba vị gia chủ này?
Mà Văn Trung Vạn không muốn để lộ dấu vết của Trần Gia Bảo, đương nhiên rất kín tiếng.
Nhà họ Tả, nhà họ Giang và nhà Đoan Mộc không có người lãnh đạo, đang ở trong tình trạng vô cùng hỗn loạn, nhiều người chia thành các phe phái để tranh giành quyền lực.
Đồng thời rất nhiều kẻ thù cũ và những người tham vọng của các tầng lớp xã hội cũng bắt đầu nảy sinh ý đồ với ba gia tộc này, muốn nhân cơ hội hiếm có này để chia rẽ ba gia tộc, vậy nên ba gia tộc này trong ngoài lục đục, không có thời gian để ý mà đi trả thù Văn gia nữa.
Trong một thời gian, các thế lực ngầm của toàn bộ tỉnh Trung Thiên hỗn loạn bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Là người khởi xướng tất cả những chuyện này, Trần Gia Bảo đang ngồi trên chiếc Land Rover, nhàn nhã hướng về núi Vụ Ấn.
Giữa trưa, mặt trời trên cao.
“Anh Trần, sẽ mất gần một ngày rưỡi nữa mới có thể để đến núi Vụ Ấn, nếu đi thẳng phía trước, chắc là sẽ không có khách sạn. Tôi nghĩ hay là chúng ta nên đến nhà hàng phía trước mua đủ đồ ăn đi?”Bành Văn vừa lái xe vừa cẩn thận đề nghị.
Sau khi rời khỏi nhà họ Văn, đã qua hai ngày rồi.
Trong hai ngày qua, Trần Gia Bảo chỉ vội vàng lên đường, cơ bản chỉ ăn hai bữa một ngày, mà vì để tiết kiệm thời gian, cũng ăn đồ ăn bình thường như mì và cơm, điều này đối với Bành Văn một người giàu có vốn quen ăn sung mặc mà nói quả thật là một sự dày vò.
Tuy rằng trong lòng có vạn phần bất mãn, nhưng anh ta cũng không dám than thở trước mặt Trần Gia Bảo, trừ phi anh ta không muốn sống nữa.
“Được.”
Trần Gia bảo ngồi ở ghế phụ nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ xe, chỉ thấy hai bên đường toàn là cỏ cây dại mọc um tùm, lộ ra vẻ hoang tàn, tình hình kinh tế kém phát triển của tỉnh Trung Thiên, càng cách xa trung tâm thành phố thì càng rõ ràng hiện ra rõ ràng.
Không lâu sau, Bành Văn lái xe dừng trước cửa một nhà hàng.