Trong mắt anh ta hiện lên một tia tham lam, cười lạnh nói: “Bất luận là “Vô cực quyền”, hay là Trảm Nhân Kiếm, đều là võ học đương thời độc nhất vô nhị thần kỳ vô cùng, anh thực sự là chó vớ phải vàng, thế nhưng ngay cả võ học thần kì như vậy đều biết, cộng thêm Thiên hành cửu châm và Quỷ Môn Thập Tam Châm, Trần Gia Bảo, bí mật trên người anh, thực sự ngày càng nhiều hơn rồi.
Đáng tiết có một câu, gọi là “thất phu vô tội, hoài bích có tội”, thân thế của anh có nhiều bí mật như vậy, tôi nếu như là anh, sớm đã cúi đầu bế quan tu luyện rồi, đem võ đạo nâng lên một cảnh giới “truyền kỳ cường giả” sau đó lại xuất núi, đến lúc đó thiên hạ rộng lớn, còn có chỗ nào mà đi không được?
Nhưng mà anh lấy cảnh giới của Bán Bước Truyền Kỳ, liền dám đến núi Vụ Ẩn giương oai, xem ra anh thực sự là ông trời mang đến đại lễ cho núi Vụ Ẩn, trên người anh bí mật không thể nói, bất luận là võ thuật hay là y thuật, chúng tôi đều đấu không lại.”
“Đáng tiếc, sức mạnh của anh vẫn chưa đủ!”
Đột nhiên, Trần Gia Bảo kiêu nhỏ một tiếng, đầu tiên làm khó dễ, hướng Vũ Vô Song phóng đến.
Cộng thêm Trảm Nhân Kiếm, Trần Gia Bảo tốc độ nhanh đến tuyệt đối, giống như màu đỏ của lưu tinh, trong nháy mắt liền xông đến tấn công trước người của Võ Vô Song, Trảm Nhân Kiếm phủ đầu chém xuống, kiếm quang sấm sét “đùng đoàng” rúng động, mang theo uy nghiêm cao nhất, bổ về phía đầu của Vũ Vô Song.
Vũ Vô Song nhất thời sợ hãi không thôi, cả người tóc gáy chợt dựng lên, sợ sệt, lập tức lùi về phía sau, đồng thời trong lòng âm thầm hối hận, nếu như sớm biết rằng Trần Gia Bảo giỏi võ như vậy, thì đã đem Đường đao của anh ta đến rồi.
Một nhát chém vào khoảng không, thân kiếm kiếm quang lôi đình sấm sét “đùng đoàng” rúng động, Trần Gia Bảo cầm kiếm ngay lập tức chỉ hướng Vũ Vô Song, đang chuẩn bị truy kích.
Đột nhiên, Vũ Cửu Bảo và Vũ Trầm Minh hai người đã lần lượt đuổi tới.
Chỉ nhìn thấy tay trái của Vũ Cửu Bảo ngón tay ở giữa, lần nữa xuất hiện ba kim A tị quỷ phong châm lục sâu kín, hướng huyệt đạo trên người Trần Gia Bảo đâm tới.
Mặc dù Trần Gia Bảo cũng biết thủ pháp của A tị quỷ phong châm, nhưng mà Vũ Cửu Bảo vẫn như cũ cho rằng, A tị quỷ phong châm là thủ đoạn đối phó với “Vô cực quyền” của Trần Gia Bảo tốt nhất.
Trần Gia Bảo rơi vào đường cùng, chỉ có thể dừng truy kích Vũ Vô Song, chỉ đoan Trảm Nhân Kiếm xẹt qua một đao hình bán nguyệt màu đỏ kiếm quang “Đinh” một tiếng, chẳng những đẩy ra A tị quỷ phong châm, kiếm quang sấm sét sắt bén lại khiến cho Vũ Cửu Bảo bị đẩy lui.
Vũ Cửu Bảo lập tức hướng ba cây A tị quỷ phong châm nhìn lại, chỉ nhìn thấy trên quỷ châm đã xuất hiện một vết nứt, vừa đau lòng lại vừa tức giận.
Vũ Trầm Minh nhân cơ hội bay đến phía sau Trần Gia Bảo, tay phải nắm thành nắm đấm, mang theo cơn giận dữ, một quyền hướng sau ót Trần Gia Bảo đánh tới.
Đơn giản thô bạo!
Sau đầu Trần Gia Bảo giống như có gắng mắt, lập tức nghiêng người, dễ dàng né tránh, đang thuận thế một kiếm về phía sau chém tới.
Đột nhiên, Vũ Trầm Minh trong mắt đột nhiên lóe lên một tia khát máu, trong lúc đầu của Trần Gia Bảo cách nắm đấm không xa, đột nhiên, bàn tay anh ta mở ra, chỉ nhìn thấy bên trong tay, xuất hiện một con ve sầu trong suốt, giống như là ngọc thạch!
Ngay lúc đó, viên ngọc ve sầu ở bên tai Trần Gia Bảo, đột nhiên phát ra một tiếng kêu chói tai.
Âm thanh ma thuật!
Trong đầu Trần Gia Bảo “ong” lên một tiếng, giống như bị người khác dùng đại chùy hung hăng đâm vào, nhất thời đau nhức vô cùng, tay trái vội vàng che đầu, đồng thời trong cơ thể chân khí thiếu chút nữa không không chế được, tùy ý đánh sâu vào, miệng anh chảy ra một vòi máu tươi, đã bị nội thương bên trong rồi.
Cơ hội tốt!