Cái gì?
Kobayashi Shino và Terai Chika đã sốc đến nỗi gần như hóa đá tại chỗ.
Chỉ với hai ngón tay đã phá giải được đao mạnh nhất trong đao pháp Vãn Dương. Nếu không phải chính tai nghe được từ Takashima Seira, đánh chết họ cũng không tin.
Takashima Seira dường như cảm thấy cú sốc như vậy đối với Terai Chika và Kobayashi Shino là chưa đủ nên tiếp tục: “Hơn nữa, lúc đó Trần Gia Bảo còn đang ôm trong lòng một phụ nữ không biết võ đạo. Nói cách khác, anh ta đang phân tâm vì phải bảo vệ người phụ nữ đó, mà vẫn chỉ dùng có hai ngón tay để phá chiêu mạnh nhất của tôi. Bây giờ nghĩ lại tình hình hôm đó, tôi vẫn cảm thấy khó mà tin được.”
Kobayashi Shino và Terai Chika hoàn toàn không nói nên lời, biểu hiện của Trần Gia Bảo đã vượt ra ngoài tầm hiểu biết của họ!
“Thật khó có thể tưởng tượng được rằng ở Việt Nam lại có một nhân vật thần kỳ như vậy. Quả không hổ là Việt Nam, thực sự nhân tài đầy rẫy, không như Nhật Bản chỉ là một hòn đảo cô lập. Terai Chika thở dài, nhưng sau đó đôi mắt cô lại sáng lên. Cô nói: “Có điều, Trần Gia Bảo càng lợi hại thì càng có lợi cho chúng ta. Nếu Trần Gia Bảo thu hút tất cả sự chú ý của mười gia tộc đứng đầu, thì sẽ không ai chú ý đến mục đích và kế hoạch của chúng ta nữa.”
Takashima Seira gật đầu định nói gì đó thì đột nhiên một người trông giống như quản gia bước nhanh đến và nói: “Cô Terai, ngài Takashima, có Trần Gia Bảo đến xin gặp.”
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.
Ba người đồng thanh kêu lên kinh ngạc.
“Trần Gia Bảo đến đây làm gì?” Kobayashi Shino ngạc nhiên hỏi: “Lúc này đáng lẽ anh ta phải ở thành phố Thái Bình chứ? Sao tự dưng lại chạy đến thành phố Yên Bái rồi? Đã thế lại còn nghênh ngang đến cửa thăm hỏi nữa chứ.”
Takashima Seira khẽ cau mày, khó hiểu nói: “Theo như tôi biết thì trong số mười đại gia tộc hiện tại ở tỉnh Phú Thọ, ngoại trừ nhà họ Ngụy ra thì những đại gia tộc khác đều cực kì kiêng dè Trần Gia Bảo, thậm chí còn đang âm thầm bắt đầu liên kết với nhau để chuẩn bị ra tay với Trần Gia Bảo nữa. Bây giờ Trần Gia Bảo lại đến thành phố Yên Bái, nhà họ Hoàng và nhà họ Hề tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu. Đáng lẽ ra Trần Gia Bảo phải biết mới đúng chứ, nhưng anh ta lại cứ chọn thời điểm này để đến thành phố Yên Bái, nguyên nhân đằng sau quả thực khiến người ta rất khó hiểu.”
Đột nhiên một suy nghĩ lóe lên trong đầu của Kobayashi Shino, trầm giọng nói: “Đằng sau hành động của mỗi người đều có logic ẩn bên trong đó. Trần Gia Bảo thà bị chĩa vào nguy hiểm với nhà họ Hoàng và nhà họ Hề cũng vẫn đến cửa thăm hỏi, chẳng lẽ anh ta… chẳng lẽ anh ta đã nhận được tin tức, biết rằng “Ngọc tỷ Truyền Quốc” đang ở trong tay chúng ta, nên mới đặc biệt vì “Ngọc tỷ Truyền Quốc” mà đến đây sao?”
Nhiệm vụ chính của anh ta và Terai Chika khi đến tỉnh Phú Thọ của Việt Nam lần này là để mang “Ngọc tỷ Truyền Quốc” về nước Nhật. Đến hiện tại, kế hoạch vẫn đang diễn ra vô cùng thuận lợi, nhưng nếu Trần Gia Bảo đến để cướp mất “Ngọc tỷ Truyền Quốc” thì đối với họ mà nói, đó chắc chắn không phải là tin tức tốt lành gì!
Hơn nữa, ở đây là Việt Nam, cộng với tính biểu tượng và vị trí quan trọng của “Ngọc tỷ Truyền Quốc” trong lịch sử Việt Nam, một khi tin tức về “Ngọc tỷ Truyền Quốc” đang nằm trong tay họ được truyền ra ngoài, cả mười đại gia tộc ở tỉnh Phú Thọ, không, thậm chí là cả Việt Nam sẽ nhằm vào nhóm người bọn họ. Đến lúc đó, đừng nói đến việc mang “Ngọc tỷ Truyền Quốc” về nước Nhật mà việc bọn họ có thể bình an về nước hay không cũng còn là một ẩn số.
Takashima Seira cũng hiểu được mức độ nghiêm trọng của chuyện này, sắc mặt không khỏi thay đổi ngay lập tức, trầm giọng nói: “Suy đoán của Kobayashi Shino cũng không phải là không có khả năng. Tóm lại, Trần Gia Bảo bỗng dưng lại tới đây chắc chắn đáng để người khác phải suy ngẫm.”
Trong số 3 người, Terai Chika là người bình tĩnh nhất. Cô ta vuốt ve phần tóc đằng sau tai mình rồi mở miệng cười nói: “Bây giờ bất kể có nói gì thì cũng chỉ là suy đoán cả thôi, chúng ta không cần phải tự mình làm tình hình hỗn loạn thêm. Ngược lại, giữa lúc nhạy cảm này, Trần Gia Bảo lại dám đến thành phố Yên Bái, không thể không thừa nhận một điều rằng anh ta quả thực là một người vừa có tài lại vừa gan dạ. Bây giờ tôi lại càng ngày càng có hứng thú với anh ta hơn rồi.”