Vũ Nhược Uyên không để ý đến Yoshimura Miyu nữa, quay đầu lại nhìn về phía Trần Gia Bảo. Trần Gia Bảo lúc này đã phá được thế kiếm của Tagawa Kazuhiro, sau đó thừa thế tiến lên, ép sát vào đối phương.
Tagawa Kazuhiro sửng sốt, vung kiếm chém tới chém lui.
Trần Gia Bảo trợn mắt, anh búng ngón tay vào lưỡi kiếm. “Ting” – một âm thanh vang lên. Thanh kiếm samurai đột ngột gãy đôi.
Tagawa Kazuhiro toàn thân chấn động, máu trong người dâng lên, mặt mày đỏ bừng, trong lòng càng thêm kinh hãi.
Ngay sau đó, ngón tay kiếm của Trần Gia Bảo đã ở trên chĩa đến ngực ông ta, không chờ Tagawa Kazuhiro kịp phản ứng. Tim ông ta khẽ run lên, rồi xoẹt một tiếng, kiếm khí sáng lòa đã xuyên qua tim của Tagawa Kazuhiro, tạo ra một làn sương máu.
Tagawa Kazuhiro trợn mắt, phụt một tiếng rồi ngã xuống vũng máu.
Cao Bân Hy và người đẹp chia bài nhìn đến nghệt mặt ra. Có chắc đây là chuyện một người có thể làm không? Vậy mà họ còn định quỵt tiền của Trần Gia Bảo, chẳng khác nào chán sống rồi.
Sòng bạc hòa nhoáng náo nhiệt ban đầu giờ đã trở thành một mớ lộn xộn. Trên mặt đất thì xác chết khắp nơi. Đồng thời tuyên bố sòng bạc vừa trải qua một vụ ám sát được lên kế hoạch tỉ mỉ, may mắn đã được Trần Gia Bảo phá vỡ dễ dàng trong khoảng thời gian chưa tới ba phút.
Còn đám đông trong sòng bạc đông đúc khi nãy, đã điên cuồng bỏ chạy khỏi sòng bạc từ lâu rồi.
Yoshimura Miyu kinh hoàng, cô ta biết Trần Gia Bảo rất lợi hại. Khi lên kế hoạch ám sát Trần Gia Bảo cũng đã chuẩn bị tinh thần là sẽ hi sinh. Thế nhưng cô không ngờ rằng Trần Gia Bảo lại lợi hại đến mức này, trong lúc nói nói cười cười cũng có thể giết sạch đồng bọn của cô. Thật quá đáng sợ.
“Cái đầu đang đính trên người cô, tạm thời cứ để nó gắn lên cổ cô thêm một thời gian nữa vậy”
Trần Gia Bảo liếc nhìn Yoshimura Miyu, sau đó kéo ghế ngồi xuống. Anh dời tầm mắt về phía Cao Bân Hy và người đẹp chia bài. Anh ngồi bắt chéo chân, đùa cợt: “Nhìn dáng vẻ của các người, hình như không dự định sẽ chung tiền nhỉ?”
Vũ Nhược Uyên khịt mũi, trong tay vẫn đang chơi đùa với viên xí ngầu. Viên đá trắng bị cô xoay như bông vụ.
Cao Bân Hy và những người khác lập tức rùng mình, cảm giác sợ hãi trỗi dậy từ tận đáy lòng. Đùa gì chứ, đây là quái vật đến những Tông sư cường giả cũng bị dễ dàng xử lý, huống chi là bọn họ. Kể cả chủ nhân thực sự của du thuyền này có đến đây, có lẽ cũng phải cúi đầu mà hỏi thăm sức khỏe anh ta. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Không đâu không đâu, Sòng bạc của chúng tôi làm ăn đàng hoàng, lý nào lại làm ra cái trò quỵt tiền như vậy chứ. Mọi người thấy tôi nói phải không?” Cao Bân Hy lắc đầu lia lịa, cổ họng như bị nghẹn lại.
“Đúng đúng đúng, xin ngài cứ yên tâm. Chúng tôi tuyệt đối sẽ không chạy làng đâu.”
Mấy tên áo đen to khỏe bên cạnh phản ứng lại tức thì, vội vàng nói hùa theo, hai chân vẫn run cầm cập.
Người đẹp chia bài thì cũng đã bị dọa đến dung nhan nhợt nhạt, nói không nên lời.
“Ồ? Phải không đó?” Trần Gia Bảo nhíu mày hỏi, nhếch mép đùa cợt họ: “Nhưng lúc nãy rõ ràng tôi thấy khi các người chạy đến, mặt mũi đằng đằng sát khí, cứ như là tôi mà nói một câu chung tiền đi, là các người sẽ giết tôi ngay lập tức vậy đó. Đó! Trong tay mọi người vẫn còn đang cầm súng kia kìa”
“Súng đồ chơi thôi. Đúng rồi! Mấy cái này là đồ chơi thôi. Chúng tôi là sòng bạc bình thường thôi, sao có thể trang bị súng thật được chứ, không hợp lý… không hợp lý chút nào…” Cao Bân Hy run rẩy, vội ném khẩu súng trong tay xuống, xem ra anh ta bị Trần Gia Bảo dọa đến sắp phát khóc rồi.
Vũ Nhược Uyên cười phụt một tiếng: “Sòng bạc của mấy người mà không có súng thật thì mới là chuyện vô lý đó”