Nhà hàng tình nhân này thực sự không tệ. Ánh sáng mập mờ le lói, giai điệu chậm rãi du dương. Quang cảnh không bị ai làm phiền cùng với phong cách trang trí tao nhã, cộng thêm Trần Gia Bảo ngồi đối diện, khiến Lục Bảo Ngọc khá vui vẻ.
Không biết có phải bị ảnh hưởng bởi bầu không khí trong nhà hàng tình nhân hay không, gò má tinh tế của Lục Bảo Ngọc ửng hồng, đôi mắt dịu dàng giống như có thể chảy ra nước.
Trần Gia Bảo rót rượu vang cho mình và Lục Bảo Ngọc, cười nói: “Nhà hàng Hoa Hồng của em thuộc tuyến cao cấp, luôn đón tiếp những nhân vật lớn trong giới chính trị và kinh doanh. Không những tiền vào như nước, mà còn thu được những thông tin quan trọng.
Nhà hàng tình nhân này đương nhiên thấp hơn một bậc, không so được với nhà Hoa Hồng cũng là điều hợp lý.
Đương nhiên, quan trọng hơn là nhà hàng Hoa Hồng có Bảo Ngọc trấn thủ. Em đã là tiên nữ Cửu Thiên hạ phàm, chưa nói đến phong cách trang trí cao cấp và trang nhã của nhà hàng Hoa Hồng. Cho dù nhà hàng Hoa Hồng chỉ là một ngôi nhà tre dựng bằng tre xanh, nó vẫn là nơi tốt nhất trên thế giới.”
Lục Bảo Ngọc cười “Xùy” ra tiếng, đôi mắt càng thêm dịu dàng, nói: ” Anh có thể nói được như vậy, Bảo Ngọc rất vui.”
“Em vui, anh cũng vui.” Trần Gia Bảo tiếp tục tấn công bằng những lời yêu thương.
Thực tế đã chứng minh, không có người phụ nữ nào có thể chống lại lời đường mật, cho dù đó là người đã có tiếng tăm từ lâu như Lục Bảo Ngọc, cũng không hề ngoại lệ.
Bất giác, Lục Bảo Ngọc không thể phân biệt được đông tây nam bắc, chỉ biết mình càng ngày càng gần Trần Gia Bảo. Thậm chí hơi thở như lan cũng phả vào mặt Trần Gia Bảo.
Cuối cùng thì hai bọn họ dính chặt vào nhau, bắt đầu hôn nhau nồng nhiệt.
Nụ hôn này giống như sông cạn đá mòn, trời đất mù mịt như muốn dồn hết tâm tư tư bấy lâu này vào trong nụ hôn nồng nàn này.
Những người phục vụ trong nhà hàng cũng rất biết điều, đồng loạt lùi lại để không làm phiền hai người.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, trước khi cả hai không thể thở nổi mới tách ra.
Hai má Lục Bảo Ngọc đỏ bừng, xấu hổ quay về chỗ ngồi. Lấy từ trong túi xách ra chiếc gương nhỏ, phát hiện đôi môi hồng của mình có chút sưng đỏ, trên chiếc cổ trắng nõn cũng có vài dấu hôn, thì không khỏi hờn dỗi liếc nhìn Trần Gia Bảo, phàn nàn về sự bá đạo của Trần Gia Bảo nói: “Nhìn chuyện tốt anh làm này, lát nữa Bảo Ngọc gặp người khác thế nào.”
“Đây mới gọi là tình cảm thắm thiết, chúng ta đi cùng nhau, sợ rằng mọi người sẽ ghen tị với anh mất.” Trần Gia Bảo nhìn dấu hôn mình để lại, trong lòng cực kỳ đắc ý. Có thể sở hữu người đẹp tuyệt sắc như Lục Bảo Ngọc, chỉ cần là đàn ông đều sẽ có cảm giác kiêu ngạo.
Sau đó, Trần Gia Bảo kêu nhân viên phục vụ đến để gọi món.
Sau khi các món ăn được dọn lên, Trần Gia Bảo vừa ăn vừa hỏi: “Phải rồi, chỗ tỉnh thành xảy ra chuyện gì vậy? Anh rời tỉnh thành cũng lâu rồi không có ai tác quái sao?”
“Không có.” Lục Bảo Ngư cười : “Tỉnh thành sau khi được anh trấn áp, cùng với sự trấn giữ của một vài gia tộc lớn của chúng em, ai còn dám ra làm chim đầu đàn. Em biết rồi, anh muốn hỏi về tình trạng của mấy cô hồng nhan tri kỷ kia đúng không?”
“Nếu em muốn nói, thì anh xin rửa tai nghe.” Trần Gia Bảo không phủ nhận.
Lục Bảo Ngọc trừng mắt nhìn Trần Phi Ngọc nói: “Hai chị em Tần Ly Nguyệt và Tần Thi Vân vẫn đang học ở Đại học quốc gia Hà Nội. Nhà họ Tần đã phái vệ sĩ bảo vệ, cộng thêm thực lực của hai người bọn họ, chỉ cần không chọc đến gia tộc Nam Ninh, không ai có thể bắt nạt bọn họ.