“Ai nói tôi muốn từ bỏ quyền thi đấu?” Trần Gia Bảo nhướng mày, đưa tờ đáp án ra phía trước rồi nói: “Tôi trả lời xong rồi, nộp bài.”
Nộp bài?
Vũ Trầm Minh vẻ mặt chấn kinh, nụ cười “ôn hòa” lập tức đông cứng bên môi.
Vũ Lâm Giang liền ầm một cái đứng phắt dậy, bước nhanh về phía Trần Gia Bảo.
Trên bục chủ trì, Vũ Trầm Minh vừa mới ý thức được nhận lấy tờ giấy đáp án của Trần Gia Bảo, còn chưa kịp nhìn thì đột nhiên trước mắt hoa một cái, tờ giấy đã bị Vũ Lâm Giang giật đi.
Vũ Lâm Giang lập tức cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt trước tiên là kinh ngạc, sau đó giữa lông mày lóe lên nghi hoặc, một lúc sau, ánh mắt của ông ta sáng lên, đột nhiên vỗ đùi rồi kích động nói: “Tuyệt tuyệt tuyệt, thật sự quá tuyệt, loại giải pháp này đơn giản mà lại thần kì, còn có thể chữa dứt điểm không cho tái phát về sau. Trần Gia Bảo, cậu lại làm cho tôi ngạc nhiên rồi, nhà họ Vũ chúng tôi thật sự không bằng cậu.”
Phần lớn kiến thức của nhà họ Vũ đều nằm trên Quỷ Môn Thập Tam Châm, tuy nhiên giải pháp được ghi chép trong Quỷ Môn Thập Tam Châm lại không bằng với Trần Gia Bảo, do đó Vũ Lâm Giang nói nhà họ Vũ không bằng Trần Gia Bảo quả thật cũng không sai.
Đám người Vũ Trầm Minh, Vũ Vô Song lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, nói như vậy, Trần Gia Bảo lại trả lời đúng tiếp rồi?
Bọn họ vội vàng tiến gần tới trước mặt Vũ Lâm Giang, sau khi họ nhìn thấy đáp án của Trần Gia Bảo thì càng thêm chấn kinh hơn nữa. Đường đường tiếng tăm lừng lẫy, là Kim Tằm Cổ khiến cho biết bao người phải bỏ mạng, chỉ đơn giản dùng Lôi Hoàn và phèn chua đã đủ rồi sao? choáng váng, cái này cũng quá đơn giản rồi?
Dường như nhìn ra được sự nghi ngờ của bọn họ, Trần Gia Bảo liền nói: “Vạn sự vạn vật đều tương sinh tương khắc, mặc dù Kim Tằm Cổ là thứ độc nhất trên thế gian này, nhưng có thể dùng phương pháp đơn giản nhất trên thế gian này để giải cổ, cái đó được gọi là Sự vĩ đại nhất là điều đơn giản nhất.”
“Hay cho một câu Sự vĩ đại nhất là điều đơn giản nhất!” Vũ Lâm Giang giơ ngón tay cái lên: “Trần Gia Bảo, cậu còn trẻ tuổi như vậy đã có y thuật cao tới nhường này, thực sự là điều đầu tiên tôi thấy trong đời, biểu hiện tốt vào, mong đợi cậu sẽ đạt được thành tích tốt hơn, tới lúc nhận được phần thưởng rồi tuyệt đối sẽ khiến cho cậu một kinh ngạc thật lớn.”
Sắc mặt của đám người Vũ Trầm Minh, Vũ Cửu Bảo bỗng chốc tối sầm đi, lão Giang để cho Trần Gia Bảo đạt được thành tích tốt hơn, vậy há chẳng phải nói lão Giang hy vọng Trần Gia Bảo có thể giành được chức quán quân hay sao? Mà chính miệng lão Giang còn nói sẽ để cho Trần Gia Bảo một phần thưởng khiến cậu ta ngạc nhiên, chắc chắn đó là Châm Cứu Thiên Giáp Kinh, nếu nói như vậy, lão Giang định đem Châm Cứu Thiên Giáp Kinh cho Trần Gia Bảo sao?
Nghĩ tới đây, khóe mắt của bọn họ giật giật hai cái.
“Nếu đã như vậy, tôi sẽ đợi vòng thi tiếp theo.” Trần Gia Bảo quay người bước về phía quảng trường, khóe miệng nhếch lên khẽ cười một nụ cười bí ẩn. Anh tin rằng nếu như anh thật sự giành được chức quán quân, người thực sự ngạc nhiên cực lớn ngược lại sẽ là Vũ Lâm Giang. Bởi vì dựa theo thỏa thuận, sau khi anh giành được chức quán quân, báu vật Vọng Ngọc Chi của nhà họ Vũ sẽ trở thành đồ trong túi của ông ta!
Bên kia, Vũ Hoàng Việt nhìn theo bóng lưng của Trần Gia Bảo rời khỏi bục chủ trì trong đầu chợt hiện lên bốn chữ “Khí phách hiên ngang”. Sau đó anh ta hạ thấp giọng xuống, vẻ khó mà tin được hỏi: “Chị, mặc dù em vẫn chưa có tư cách học Quỷ Môn Thập Tam Châm, nhưng em từng nghe anh cả nói, phương pháp giải cổ của Kim Tằm Cổ nằm trong Quỷ Môn Thập Tam Châm, Trần Gia Bảo thế mà có thể trả lời được, cái tên này có chút đỉnh… có chút tài cán đấy, cậu ta sẽ không thực sự giành được quán quân chứ chị?”
Anh ta vốn dĩ định nói Trần Gia Bảo “Đỉnh” nhưng lời vừa thốt ra đến bên môi, liền nghĩ tới Vũ Nhuận Nguyệt từng uy hiếp anh ta không cho nói chữ “đỉnh” này trước mặt cô ta, thế là đành vội đổi lại thành chữ “tài cán”.