Cực Phẩm Thần Y - Chương 148
Vương Đại Hùng và bác Trung cũng lắc đầu, họ đều biết rằng trận đấu đã kết thúc và Tạ Quốc An đã thua.
Chỉ có hai người phụ nữ là Hàn Đông Vy và Tạ Cẩm Tú phấn khích đứng lên, họ ngạc nhiên đến mức không thể nói thành lời.
Tạ Anh Dũng nở một nụ cười gượng gạo, vốn dĩ ông ta muốn đặt bẫy Tạ Cẩm Tú để cô chấp nhận việc hỏi cưới của nhà họ Triệu, cuối cùng lại tự hãm hại chính mình.
Nghĩ đến điều này, Tạ Anh Dũng trừng mắt nhìn Tạ Cẩm Tú với vẻ mặt khó chịu.
Lát sau, Tạ Cẩm Tú mới nhận ra mình hơi bất lịch sự nên cô thè cái lưỡi nhỏ nhắn đáng yêu của mình ra rồi lại ngồi xuống, nhưng cô cũng không thể che giấu được sự kích động trong lòng.
Trần Gia Bảo thực sự đã thắng cuộc đấu này, và nhờ chiến thắng của Trần Gia Bảo mà cô không phải kết hôn với nhà họ Triệu nữa.
“Trần Gia Bảo, cám ơn.”
Tạ Cẩm Tú nhìn Trần Gia Bảo với ánh mắt biết ơn.
Trong số khán giả, chỉ có Tạ Hoàng Dương vẫn bình tĩnh như cũ, dù sao Trần Gia Bảo và gia đình họ Tạ có mối quan hệ rất tốt, Trần Gia Bảo càng mạnh thì cậu ta càng đem nhiều lợi ích về cho gia đình họ Tạ thôi.
Nghĩ đến điều này, Tạ Hoàng Dương thậm chí còn cười vui vẻ.
Lúc này trên bờ biển, Tạ Quốc An ngã trên mặt đất và gãy xương cánh tay phải, cơn đau trong lồng ngực vẫn tiếp tục ập đến, nhưng anh không nhận ra mà chỉ hốt hoảng nói: “Không… không thể… Tao luyện tập Bát cực quyền lâu năm như vậy, làm sao tao có thể thua trong trận này chứ? Làm sao tao có thể bại dưới tay của mày được?”
“Trên đời này không có gì là không thể xảy ra.” Trần Gia Bảo bước đến trước mặt Tạ Quốc An, anh kiêu ngạo mà nói: “Tao đã nói rồi, thực lực của tao vượt quá khả năng của mày. Tao biết mày đã dùng viên ‘Tiểu Huyền dương đan’, đây cũng là một trong những điểm mạnh của mày khi đấu với tao, nhưng mày có biết rằng ‘Tiểu Huyền dương đan’ là do tao chế tạo không? “
Tạ Quốc An bị dọa cho sợ khiếp vía!
“Mày đang nói cái gì vậy?” Sắc mặt của Tạ Quốc An thay đổi rõ rệt, trong lòng anh tràn đầy kinh ngạc.
Chết tiệt, sau một thời gian dài, “Tiểu Huyền dương đan” hóa ra là do Trần Gia Bảo chế tạo ra. Vậy chứng tỏ tên này đã ăn đan dược từ lâu rồi, thế mà anh cho rằng người ta vẫn là cao thủ trong “Thông U trung kỳ” cơ đấy. Được sự trợ giúp của “Tiểu Huyền dương đan” thì không phải tên này sẽ tăng cảnh giới võ công dễ như ăn cháo sao?
Nghĩ đến điều này, Tạ Quốc An bị kinh ngạc, nhưng anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
“Mày nghĩ rằng tao có thể đánh bại mày chỉ vì sự giúp đỡ của ‘Tiểu Huyền dương đan’ à?” Trần Gia Bảo cười.
“Không phải nó thì là gì?”
Trần Gia Bảo nhẹ nhàng nói: “Mày có biết ‘Tiểu Huyền dương đan’ vô ích đối với tao không? Bởi vì đối với tao, ‘Tiểu Huyền dương đan’ chỉ là một tác phẩm thất bại mà tao vừa luyện chế.”
Không thành công sao?
Chết tiệt, “Tiểu Huyền dương đan” có thể cưỡng bức nâng cao trình độ tu luyện của bản thân, được cả nhà họ Tạ coi như loại thuốc tốt nhất, vậy mà nó chỉ là một tác phẩm thất bại trong mắt Trần Gia Bảo thôi sao?
Tạ Quốc An gần như tê liệt tại chỗ.
Trần Gia Bảo tiếp tục thản nhiên nói: “Có bao giờ mày nghĩ rằng thực lực của tao không phải là ‘Thông U trung kỳ’ như tụi mày vẫn thường nghĩ không? Tao đã nói thực lực của tao không phải thứ mà mày có thể đo lường được. Chỉ cần tao nguyện ý, tao có hơn một trăm cách có thể đánh bại mày, và thậm chí chỉ cần duy nhất một cú đấm mà thôi. Lý do khiến mày có thể chiến đấu với tao đến bây giờ là vì tao muốn kiểm tra sức mạnh của chính mình.”
Đôi mắt của Tạ Quốc An mở to ra, niềm tin trong lòng anh đã hoàn toàn bị biến mất.
Trần Gia Bảo quay người đi về phía khán đài, vừa đi vừa dửng dưng nói: “Tao nói rồi, lẽ ra trận này tao sẽ làm đến nơi đến chốn để mày nhận ra khoảng cách thật sự giữa mày và tao. Thế nhưng tao không làm vậy, bởi vì trình độ của mày không đủ để cho tao dùng toàn bộ sức lực của bản thân, huống hồ là khoảng cách thực sự giữa tao và mày lại quá lớn. Mày nên nhớ, đừng chọc phá Hàn Đông Vy nữa, bởi vì cô ấy là người phụ nữ của tao!”
Tạ Quốc An trông có vẻ nhục nhã, tức giận và ghen tị, nhưng cuối cùng những cảm xúc này lại biến thành sự cay đắng và mất mát.
Trước khi Trần Gia Bảo lại gần khán đài thì Hàn Đông Vy đã hét lên sung sướng, cô chạy đến lao vào vòng tay của anh giống như một cô gái bé nhỏ mà ôm cổ Trần Gia Bảo, cô phấn khích nói: “Gia Bảo, người ta thật hạnh phúc! Toàn bộ sự lo lắng của em đã biến mất, từ đó đến nay em chưa vui vẻ như vậy bao giờ!”
Trong khi Tạ Cẩm Tú vui mừng cho Hàn Đông Vy, thì cô bỗng nhiên cũng có một chút ghen tị nhỏ.
Trần Gia Bảo ôm trái tay của Hàn Đông Vy mà cười cưng chiều: “Tương lai ở bên cạnh anh, anh sẽ làm cho em hạnh phúc mỗi ngày.”