Nghĩ đến đây, Trần Gia Bảo lập tức thu hồi kim châm cứu, chỉ thấy anh rút kim ra như một cơn gió, trong nháy mắt rút hết kim châm trên người Thiên, bỏ lại vào trong hộp gấm.
Qua Quốc Quốc lập tức tiến lên đỡ lấy Thiên, kích động hỏi: “Thiên, bây giờ con cảm thấy thế nào?”
Thiên mở mắt ra, cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể, mơ màng nói: “Bố, con cảm thấy rất thoải mái. Cảm giác như thể đã trẻ ra rất nhiều.”
“Đứa nhỏ ngốc này, không phải là như thể đâu. Thật sự là đã trẻ hơn rất nhiều đó. Không tin thì con hãy nhìn đi!” Qua Quốc Anh cười toe toét, lấy điện thoại di động ra bật chức năng chụp ảnh tự sướng, nói: “Con mau nhìn đi, có phải sắc mặt đã tốt hơn nhiều rồi không?”
Thiên soi mặt vào màn hình điện thoại, thấy sắc mặt đã hồng hào hơn rất nhiều, nếu như là trước đây thì mặt cậu ta sẽ xám xịt như một ông già năm mươi, bây giờ cậu ta đã là một người đàn ông trung niên mặt mày hồng hào. Mặc dù vẫn chưa thể hồi phục thành một thiếu niên mười lăm hay mười sáu tuổi, nhưng cũng đã thu hoạch được nhiều rồi, hơn nữa cũng đã nhìn thấy hy vọng.
Thiên vui mừng khôn xiết.
Tất cả mọi người có mặt ở xung quanh đều sửng sốt, đặc biệt là Vũ Phạm và Vũ Lưu, biết được Trần Gia Bảo có y thuật cao siêu, bọn họ nhanh chóng thu hồi sự khinh thường của mình.
Đột nhiên, Trần Gia Bảo cảm nhận được một làn gió thơm thoảng qua, Hồng Yến Nhi bước nhanh đến trước mặt Trần Gia Bảo, đưa cho anh một chiếc khăn tay màu vàng, cười hi hi nói: “Này, lau mồ hôi đi!”
Trần Gia Bảo tiện tay nhận lấy rồi đưa cho Thiên, nói: “Lau đi, cả người cậu đều là mồ hôi, bị gió núi thổi vào sẽ dễ bị cảm.”
“Cảm ơn bác sĩ Trần.” Thiên nhận lấy, lau mồ hôi trên trán không chút khách sáo.
Hồng Yến Nhi giậm chân, tức giận quay trở lại, trong lòng thầm mắng Trần Gia Bảo là đồ khốn nạn, lại còn dám đưa khăn tay mà cô ta tặng cho người khác, hoàn toàn không để cô ta vào mắt. Khương Ngọc nhìn chằm chằm vào Hồng Yến Nhi, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Qua Quốc Anh giơ ngón tay cái khen ngợi: “Y thuật của bác sĩ Trần đúng là cao siêu và hiếm có. Nếu không có anh, có lẽ bệnh của Thiện cả đời cũng không thể chữa khỏi.”
“Bây giờ nói chữa khỏi vẫn còn hơi sớm. Tôi sẽ kê một bài thuốc, quay về bốc thuốc rồi từ từ điều trị.” Vẻ mặt của Trần Gia Bảo vẫn không thay đổi, như thể việc chữa khỏi căn bệnh lạ của Thiện chỉ là chuyện tầm thường đối với anh: “Lấy giấy bút ra đây!”
“Được được.” Qua Quốc Anh nhanh chóng lấy sổ và bút máy ra rồi đưa cho Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo cầm bút viết “soạt soạt” vào sổ.
Khương Ngọc và Hồng Yến Nhi vội vàng bước tới, ghé hai khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhìn bài thuốc do Trần Gia Bảo viết, chỉ thấy bên trên viết nhung hươu, trạch tả, phụ tử, quế,… đều là những dược liệu rất bình thường, không có gì kỳ lạ.
Hai người không khỏi ngờ vực, bài thuốc này thật sự có thể điều trị cho cơ thể của Thiên sao?
Sau khi viết xong, Trần Gia Bảo đưa bài thuốc cho Qua Quốc Anh, nói: “Sau khi trở về cứ bốc thuốc theo bài thuốc này, nghiền nát dược liệu, dùng mật ong nặn thành ba viên. Lúc uống dùng lẫn với nước cơm. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng ba tháng là có thể khỏi bệnh.”
“Cảm ơn bác sĩ Trần, ơn đức to lớn của bác sĩ Trần, Qua Quốc Anh tôi suốt đời không quên!” Qua Quốc Anh trân trọng cất đơn thuốc đi.
Đột nhiên, Khương Ngọc không giấu được sự tò mò ở trong lòng, lên tiếng hỏi: “Tại sao lại phải uống thuốc với nước cơm?”
Trần Gia Bảo liếc nhìn cô ấy, do dự một thoáng rồi mới giải thích: “Bài thuốc này có tên là Thập Bổ Hoàn, tương tự như Thập Toàn Đại Bổ Thang. Chỉ là Thập Toàn Đại Bổ Thang thiên về tuần hoàn khí huyết, còn bài thuốc này lại nhắm tới thủy hỏa tiên thiên, phù hợp với chứng bệnh này. Ngoài ra, “Hoàng đế nội kinh” có nói, tinh không đủ phải bổ sung dưỡng chất, dưỡng chất ở đây là năm loại ngũ cốc. Biển Thước cũng cho rằng những người thận hư thì cần bổ sung tinh, tức là bổ sung ngũ cốc. Ngũ cốc là tinh hoa của trời đất, trong đó cháo gạo kê có thể dưỡng tinh, cho nên uống thuốc với nước gạo sẽ có tác dụng trị bệnh rõ rệt hơn.”