Vưu Quang Kiểm hiểu ý, bộ dạng nịnh nọt đi tới, cười nói: “Bộ váy này tôi trả tiền, coi như là quà tạ lỗi cho cô Nhược Uyên…”
“Trả tiền giúp tôi? Tôi đã nói rồi, anh không xứng.” Vũ Nhược Uyên lạnh lùng lên tiếng, đi theo cô nhân viên hướng dẫn mua hàng đang ngơ ngẩn tới quầy tính tiền.
Vưu Quang Kiểm đứng tại chỗ, vẻ mặt lúng túng.
Trần Gia Bảo bật cười, chuyện này đối với anh mà nói thì cũng chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn, chờ tính tiền xong thì anh có thể về thành phố Văn Lan rồi. Mà cuộc chiến của anh với nhà họ Sầm, cũng chính thức bắt đầu.
“Cậu Trần, tôi có mắt như mù, đắc tội với ngài và cô Quân, mong ngài người lớn rộng lượng, đừng để bụng những chuyện tôi đã làm.”
Vưu Quang Kiểm thấy Vũ Nhược Uyên không thèm để ý đến hắn thì lại cúi đầu khom lưng xin lỗi Trần Gia Bảo.
“Lần sau, có đi trung tâm thương mại để mua sắm thì nhớ tôn trọng thứ tự trước sau là được.” Trần Gia Bảo khẽ nói, nếu như người trong cuộc là Vũ Nhược Uyên cũng không thèm để ý thì anh cũng chẳng cần phải làm khó Vưu Quang Kiểm làm gì.
Vưu Quang Kiểm như trút được gánh nặng: “Cảm ơn cậu Trần nhiều lắm, cảm ơn cậu Trần…”
Ân Kim Lỗi cũng thở dài nhẹ nhõm, nói: “Cậu Trần gặp chuyện như vậy ở thành phố Hạ Thiên, thật sự xin lỗi, là do nhà họ Ân chiêu đãi không chu toàn, lần sau cậu trở lại thành phố Hạ Thiên, nhà họ Ân chắc chắn sẽ mở một bữa tiệc long trọng, coi như bữa tiệc chúc mừng, mời cậu Trần tới dự.”
“Tiệc chúc mừng.” Đương nhiên là chức mừng chiến thắng nhà họ Sầm rồi.
Trần Gia Bảo chăm chú nhìn Ân Kim Lỗi, cười nói: “Anh thật là biết ăn nói, nếu sau này có cơ hội thì cùng đi uống một chầu cũng được.”
“Vậy thì tôi chúc cậu Trần chiến thắng khải hoàn.” Ân Kim Lỗi cực kì vui vẻ, thậm chí trong lúc không chú ý, giữa chân mày cũng toát lên vẻ kiêu ngạo, giống như là việc Trần Gia Bảo nể mặt nhận lời đi uống rượu với cậu là một chuyện vô cùng vinh dự.
Vưu Quang Kiểm và Hoàng Tư Mã đứng bên cạnh thì chỉ sợ hãi thêm, cuối cùng thì “cậu Trần” này có thân phận thế nào mà cậu cả nhà họ Ân ở trước mặt anh cũng giống như một “đứa cháu” như vậy?
Chỉ đợi trong chốt lát thì Vũ Nhược Uyên cầm túi đi tới.
Vưu Quang Kiểm vừa định lên tiếng xin lỗi thì Vũ Nhược Uyên đã bước thẳng qua cậu ta, coi như hoàn toàn không nhìn thấy.
Trần Gia Bảo nhún vai, cầm lên túi mà anh đã mua, cùng bước ra ngoài cửa hàng.
Mọi người xung quanh đều tản ra, chắc bọn họ sẽ nhớ cảnh tượng ngày hôm nay cả đời luôn, dù sao đến cậu cả nhà họ Ân đều chèn ép như vậy thì thật hiếm thấy.
Vưu Quang Kiểm lúng túng gãy đầu, tò mò hỏi: “Anh Lỗi, cậu Trần và cô Nhược Uyên đó, đến cùng là người thế nào? Sao trước nay chưa từng thấy, hơn nữa… hơn nữa…”
“Hơn nữa anh còn như một “đứa cháu”, cẩn thận từng chút một mà tạ lỗi?” Ân Kim Lỗi nói thẳng ra những lời mà Vưu Quang Kiểm không dám nói.
Vưu Quang Kiểm cười gượng hai tiếng, nói: “Cùng gần như vậy đó.”
Ân Kim Lỗi ngồi xuống ghế cho khách nghỉ ngơi, hai chân bắt chéo. nói: “Hôm nay, nếu như anh không tới thì chắc cậu cũng không thể bước ra khỏi cửa chỗ này đâu, mà nhà họ Vưu của cậu cũng không dám làm cái gì cả.”
“Phóng đại như vậy sao?” Vưu Quang Kiểm kinh sợ kêu lên.