Khang Trường Minh vừa cố gắng tự vệ, ý thức dưới ánh mắt vừa nhìn về phía của Cung Thiên Kinh.
Ánh mắt của Đạm Đài Thái Vũ trở nên lạnh lẽo, trong lòng âm ỷ có chút căm tức, nói: “Đánh nhau với tôi còn dám phân tâm chỗ khác, cho ông chết!”
Dứt lời, Đạm Đài Thái Vũ nhìn thấy chuẩn xác sơ hở của Khang Trường Minh, một kiếm đâm tới, chỉ thấy mũi kiếm chợt lóe lên, xoẹt qua trước ngực của Khang Trường Minh một đường vết thương thật dài, máu tươi bắn ra tung tóe, làm quần áo đều nhuộm thành một màu đỏ tươi!
Khang Trường Minh chỉ cảm thấy trước ngực truyền tới một cơn đau nhức, đang chuẩn bị lui về phía sau, ý muốn giết người trong mắt Đạm Đài Thái Vũ càng mãnh liệt, không có Khang Trường Minh một chút cơ hội nào, xông người về phía trước, trong nháy mắt xoẹt qua người Khang Trường Minh, kiếm Thu Thủy vạch qua một đường kiếm chói lọi, từ trên cổ Khang Trường Minh xoẹt qua.
Con ngươi của Khang Trường Minh bỗng nhiên trợn to, dưới cổ họng giật giật mấy cái, há hốc mồm muốn nói lời gì đó, nhưng còn chưa kịp được nói ra, đột nhiên, từ chỗ cổ một tia máu bắn ra tung tóe, ‘phụt phụt’ một tiếng, trực tiếp té ngã xuống đất.
Một đại cường giả tông sư hậu kỳ, chết rồi!
Sắc mặt của Hề Vũ Triều thay đổi lớn, hai người là ông ta và Khang Trường Minh liên thủ lại đều bị Đạm Đài Thái Vũ đánh bẹp, bây giờ Khang Trường Minh đã chết dưới kiếm rồi, chỉ còn lại một mình ông ta, thì làm sao có thể là đối thủ của Đạm Đài Thái Vũ chứ?
“Bây giờ, đến lượt ông rồi.”
Đạm Đài Thái Vũ vẫy vẫy kiếm, làm rơi xuống vài giọt máu trên kiếm Thu Thủy, đi về hướng của Hề Vũ Triều.
Hề Vũ Triều chỉ cảm thấy cả người từ bàn chân lên tới lục phủ ngũ tạng lạnh toát, từ sau khi ông ta đột phá lên làm cường giả tông sư hậu kỳ, lần đầu có loại cảm giác sợ hãi như vậy!
Một khắc sau, trong nháy mắt Đạm Đài Thái Vũ chạy tới, cầm kiếm đâm về phía Hề Vũ Triều, ý thức của thanh kiếm mãnh liệt, đánh ào ào vào rừng trúc xung quanh, làm lá trúc rơi xuống rào rào.
Hề Vũ Triều hít sâu một hơi, đem sợ hãi trong lòng hất ra ngoài, chờ tới lúc Đạm Đài Thái Vũ vọt tới bên cạnh, thì dùng toàn lực nghênh đón.
Trong nháy mắt, hai người lại đánh với nhau lần nữa!
Đạm Đài Thái Vũ mang sự oai phong vừa mới chém chết Khang Trường Minh, khí thế to lớn, lúc đột ngột ra đòn như gió bão, như có lực uy phong của sấm sét, tia chớp!
Hề Vũ Triều vốn dĩ không phải là đối thủ của Đạm Đài Thái Vũ, hơn nữa Khang Trường Minh đã chết rồi, sức của một người như Hề Vũ Triều không thể làm nên được việc gì, chỉ có thể dưới một đợt lại một đợt tấn công mạnh mẽ của Đạm Đài Thái Vũ mà miễn cưỡng tự vệ, trán tràn đầy mồ hôi, chỉ cần sơ ý một chút, thì sẽ giống như Khang Trường Minh vậy, chết ở dưới kiếm của Đạm Đài Thái Vũ!
Bây giờ ai cũng thể nhìn ra được, từ sau khi Đạm Đài Thái Vũ gia nhập, toàn bộ tình hình phát triển, đã dần dần thoát khỏi sự khống chế của mười gia tộc lớn ở tỉnh Phú Thọ, phương hướng bắt đầu phát triển có lợi về phía của Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo nhìn Đạm Đài Thái Vũ giống như Cửu Thiên Tiên Tử vậy, trong lòng không cầm được kinh diễm, ban đầu lúc anh và Đạm Đài Thái Vũ lần đầu tiên gặp mặt, Đạm Đài Thái Vũ đã chuẩn bị đột phá đến cảnh giới tông sư trung kỳ, bộc lộ ra thiên phú năng lực hơn người một bậc, không nghĩ tới mới vừa qua không bao lâu, Đạm Đài Thái Vũ đã trở nên đáng sợ như vậy.
Xem ra, muốn đoạt lại ‘Phật cốt xá lợi’ từ trong tay Đạm Đài Thái Vũ, độ khó chắc chắn đã tăng lên một nấc thang nữa rồi.
Bốn người bọn Du Nam hai mắt nhìn nhau một cái, đều thấy được vẻ mặt chấn động nghiêm trọng trong mắt đối phương, cứ cho rằng hôm nay có thể thành công đánh chết Trần Gia Bảo ở chỗ này, sinh lực của tỉnh Phú Thọ cũng sẽ bị tổn thương nặng nề, có thể nói rằng, trận chiến này, giới võ đạo của tỉnh Phú Thọ thương vong nặng nề!