Nhưng sau sự khi kích động ban đầu qua đi, Trần Gia Bảo mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn, tuy rằng tin tức đến từ nhà họ Bạch, mà nhà họ Bạch bây giờ đã cùng hội cùng thuyền với Trần Gia Bảo, không có lý do gì để hại anh, nhưng Diệp Kính Độc và Đoạn Khánh Tân đột nhiên nhận được tin tức của nhà họ Đoạn, vừa mới bay đến Hà Nội, thì bên nhà họ Bạch đã truyền tới tin tức về Terai Chika, thời điểm khá trùng hợp.
Vì vậy, ban đầu Liễu Ngọc Phi định đi theo Trần Gia Bảo đến núi Văn Hồ để bắt Terai Chika, Trần Gia Bảo suy nghĩ một lúc, sau đó từ chối yêu cầu của cô ta, bảo cô ta đến chi nhánh tỉnh Phú Thọ, dẫn một đội bảo vệ các giao lộ lớn ở thành phố Hải Dương để ngăn chặn Terai Chika trốn thoát một lần nữa.
Sau đó, Trần Gia Bảo lái xe một mình đến núi Văn Hồ, vậy mới có tình huống như bây giờ.
“Nếu Terai Chika thực sự đang ở núi Văn Hồ, thì cho dù thế nào lần này cũng không thể để cô ta chạy trốn lần nữa, nán lại tỉnh Phú Thọ đã đủ lâu, lần này anh chắc chắn sẽ chiếm được “Ngọc tỷ Truyền Quốc”!”
Bên trong xe, Trần Gia Bảo một tay lái xe, tay còn lại sờ lên “kiếm Thiên Tế” bên cạnh.
“Kiếm Thiên Tế” này là thanh kiếm gia truyền của nhà họ Phụng tỉnh Hòa Bình, khi bắt đầu trận chiến trên núi Hồng Lĩnh, Phụng Bằng Thanh đã cầm “kiếm Thiên Tế” và sử dụng “kiếm pháp Thiên Tế”, điều này đã đem lại sự uy hiếp lớn đối với Trần Gia Bảo. Trần Gia Bảo đã chặt đầu Phụng Bằng Thanh, “kiếm Thiên Tế” này nghiễm nhiên cũng trở thành chiến tích của anh.
Lần này Trần Gia Bảo đặc biệt mang “Kiếm Thiên Tế” này đến núi Văn Hồ, quyết định không cho Terai Chika một cơ hội nào. Cho dù Takashima Seira có đứng ra bảo vệ cô ta, Trần Gia Bảo cũng hoàn toàn chắc chắn sẽ chém chết cô ta trong khoảng thời gian ngắn nhất!
Trần Gia Bảo lái xe dọc theo con đường núi ngoằn ngoèo đến tận sườn núi, nhìn lên trước chỉ thấy có một con đường núi hiểm trở, không thể lái xe, Trần Gia Bảo bỏ Maybach, cầm kiếm đi lên núi.
Tốc độ của anh rất nhanh, đi theo đường núi hiểm trở như một đợt gió bay qua, nhảy vài bước liền đi được hơn mười mét, không bao lâu đã tới một rừng trúc xanh tươi tốt.
Rừng trúc xanh tươi, cao ngất, rộng lớn như biển xanh, ngay cả nhiệt độ trong rừng trúc cũng giảm xuống mấy độ.
Trần Gia Bảo hơi cau mày, bởi vì anh tinh ý phát hiện ra rằng toàn bộ khu rừng trúc im lặng đến đáng sợ, ngay cả tiếng côn trùng hay chim chóc dù là nhỏ nhất cũng không thể nghe thấy, trông khá kỳ dị.
Chuyện không bình thường chắc chắn có trá, Trần Gia Bảo thầm đề phòng, giảm tốc độ xuống một chút.
Khi Trần Gia Bảo tiến sâu vào trong rừng trúc, đột nhiên, một luồng kiếm sắc bén xuyên qua rừng trúc, phát ra tiếng “xẹt xẹt” trong không trung, bất cứ nơi nào thanh kiếm đi qua, đến cả lá tre ở xung quanh cũng bị kiếm quang sắc bén làm cho lay động rồi rơi xuống, điều này cho thấy chủ nhân của kiếm khí này có tu vi rất cường mạnh.
Ánh mắt Trần Gia Bảo sáng lên, quả nhiên có trá!
Đột nhiên anh dừng bước chân đang phi nước đại lại, tay phải búng một cái, đồng thời bắn ra năng lượng kiếm màu trắng, trực tiếp va chạm với năng lượng kiếm đang lao tới.
Chỉ nghe “Ầm ầm” một tiếng, hai đạo kiếm khí đồng thời bị triệt tiêu, hào quang mạnh mẽ cuốn qua vô số cây trong rừng trúc khiến chúng lắc lư, trong bán kính mười mét, cả rừng trúc kêu xào xạc, lắc lư từ đông sang tây, giống như có cơn gió mạnh đang mạnh mẽ quét qua!
Khoảnh khắc tiếp theo, chỉ nghe sâu thẳm trong rừng trúc truyền đến một giọng nói tán thưởng: “Không hổ là anh Trần nổi tiếng gần xa, thế mà có thể dễ dàng phá giải chiêu này của tôi, tu vi thật sự rất đáng kinh ngạc.”
Ngay khi giọng nói vừa cất lên, một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi xuất hiện phía trong rừng trúc, hai tay chống lưng, giẫm lên lá tre, chậm rãi đi về phía Trần Gia Bảo.