Lúc này, Trần Gia Bảo và Liễu Ngọc Phi không thể ngờ tới được người mà Hoàng Minh Diệu cung kính mời tới, thậm chí anh ta còn hy vọng người này tới sẽ dằn mặt Trần Gia Bảo lại là Đoạn Khánh Tân và Diệp Kính.
Liễu Ngọc Phi suýt chút nữa bật cười ra thành tiếng, cô cố nhịn nên cả mặt đỏ ửng lên. Cô vùi đầu vào trong ngực của Trần Gia Bảo và nghe thấy tiếng cười khẽ bên ta mình: “Hoàng Minh Diệu lại còn mong chờ Đoạn Khánh Tân tới để chống lưng cho anh ta đánh anh. Nếu như để cho anh ta biết được mối quan hệ của anh và Đoạn Khánh Tân thì biểu cảm trên mặt anh ta nhất định rất đặc sắc. Em cũng không nỡ lòng nào nhìn thấy nhìn thấy bộ dạng anh ta sau khi biết được chân tướng.
Trần Gia Bảo chỉ cười mà không nói gì. Anh cũng cảm thấy kinh ngạc không hiểu vì sao Đoạn Khánh Tân lại quen biết Hoàng Minh Diệu hơn nữa không phải cô đang dạy học ở trường Đại học Thương mại Thanh Xuyên sao? Vì sao lại đột nhiên chạy về Phú Thọ?
Lúc này Đoạn Khánh Tân và Diệp Kính vẫn chưa hề phát hiện ra hai người Trần Gia Bảo và Liễu Ngọc Phi. Được Hoàng Minh Diệu dặn dò nên đám công tử con nhà giàu vây kín lại xung quanh hai người đó.
Hoàng Minh Diệu vui mừng, cao giọng giới thiệu: “Tôi giới thiệu cho mọi người một chút. Cô gái xinh đẹp này chính là cô chủ của nhà họ Đoạn ở Hà Nội, cô Đoạn Khánh Tân. Ông nội của chị Đoạn Khánh Tân là khai quốc công thần của nước ta và nhà họ Đoạn cũng là một trong những gia tộc lớn nhất ở Hà Nội.
Nói xong, đám con nhà giàu xung quanh đồng loạt kêu lên kinh ngạc. Chẳng trách lại có thể khiến cậu chủ Hoàng Minh Diệu của nhà họ Hoàng phải đích thân xuống đón. Hóa ta là một đại gia tộc đến từ Hà Nội, khuôn mặt của đám người bọn họ hiện lên vẻ cung kính rồi nhao nhao lên để chào hỏi Đoạn Khánh Tân.
Đoạn Khánh Tân mỉm cười với bọn họ rồi gật đầu.
Đám con nhà giàu đó đột nhiên rất phấn khích.
Hà Nội là một thành phố trực thuộc trung ương ở trên đỉnh kim tự tháp quyền lực của Việt Nam. Bên trong Hà Nội ngọa hổ tàng long, xuất hiện rất nhiều người có năng lực xuất chúng. Nhà họ Đoạn có thể trở thành một trong những gia tộc lớn nhất ở Hà Nội, điều đó cũng có nghĩa là nhà họ Đoạn là một trong số những gia tộc mạnh nhất ở Việt Nam.
Đám con nhà giàu này mặc dù bình thường giả vờ uy phong, miễn cưỡng cũng có thể coi là những nhân vật lớn của thành phố Yên Bái. Nhưng so với cô chủ nhà họ Đoạn đến từ Hà Nội thì đám người bọn chúng còn thua kém rất nhiều.
Hoàng Minh Diệu tiếp tục nói rất phấn khích: “Ông lão đáng kính này cũng đến từ nhà họ Đoạn ở Hà Nội, không những là tiền bối của cô Đoạn mà còn là một tông sư cường giả hậu kỳ vô cùng nổi tiếng.
Đám con nhà giàu lại được một phen kinh ngạc nữa. Đối với đám người bọn chúng, tông sư cường giả hậu kỳ là một nhân vật cao cao tại thượng, tùy tiện hắt hơi một cái cũng có thể thổi bay bọn chúng đi. Mặc dù đám người này là con nhà giàu ở thành phố Yên Bái nhưng bình thường muốn gặp cường giả tông sư là một chuyện rất khó khăn. Không ngờ hôm nay lại được gặp một vị cường giả tông sư nên trong lòng đám đông đều không khỏi cảm thấy tôn kính, tất cả cùng cúi người xuống chào hỏi: “Chào ông Kính!”
Diệp Kính hơi nheo mắt lại, hai tay ông chắp ở sau lưng, thần sắc điềm nhiên. Ông không trả lời lại nhưng điều đó lại khiến đám con nhà giàu càng cảm thấy tôn kính hơn.
Trong lòng Hoàng Minh Diệu cũng vô cùng phấn khích. Mặc dù nhà họ Hoàng là gia tộc đứng đầy ở Phú Thọ và Trần Gia Bảo đứng đầu ở tỉnh Hòa Bình nhưng cả hai đều kém xa so với thế lực của nhà họ Đoạn ở Hà Nội. Bây giờ Đoạn Khánh Tân đột nhiên đến đây nhất định có thể làm Trần Gia Bảo sợ hãi, càng không nói đến có một vị tông sư cường giả hậu kỳ tới chống lưng. Phen này Trần Gia Bảo nhất định không thể làm được trò trống gì.
Nghĩ đến đây, Hoàng Minh Diệu lại càng cảm thấy đắc ý, anh ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý để nhìn thấy kịch hay của Trần Gia Bảo.
Nói rồi, Hoàng Minh Diệu quay sang nói với Đoạn Khánh Tân: “Cô Đoạn, lần này cô tới chơi Phú Thọ không biết là có chuyện gì không?”