Mắng chửi rồi, anh ta đặt mông ngồi xuống ghế, đột nhiên “bịch” một tiếng, chỉ cảm thấy bờ mông đau nhói, không nhịn được mà lại chửi thêm một hồi.
Nếu như để anh ta biết được, người đánh anh ta là cậu hai Vũ gia, hơn nữa bởi vì anh ta chiếm Thiên Trúc Viện nên mới bị Vũ Hoàng Việt nhận nhầm là Trần Gia Bảo, e là không những thấy hối hận vì ở Thiên Trúc Viện, hơn nữa còn sợ đến mức chạy trốn xuống núi xuyên đêm.
Sau khi Hồng Yến Nhi trở về nơi ở, tắm nước nóng trước sau đó cuốn khăn tắm màu hồng bước ra ngoài, nằm trên giường để lộ ra hai cặp chân dài nõn nà, ngây người nghĩ lại nhũng chuyện ngày hôm nay.
Cảnh tượng Trần Gia Bảo chữa trị cho Thiên hôm nay đã khiến cho cô bất ngờ vô cùng, nhưng tối nay, Trần Gia Bảo lại giết thêm ba vị võ giả “Thông U kỳ”, thể hiện ra thực lực ở cấp độ bậc thầy, lại càng khiến cô kinh ngạc hơn nữa, khiến cho cô phải nhìn nhận lại Trần Gia Bảo.
“Nghĩ kỹ lại, nói về việc Trần Gia Bảo thể hiện thực lực, bất kể là trình đọ y thuật hay thực lực võ đạo thì đều hơn người, hoàn toàn có tư cách để hoàn toàn có tư cách để khinh thường sự khiêu khích của Ngô Thanh, thậm chí, nếu như Trần Gia Bảo có tính cách nóng nảy, thì không biết đã giết Ngô Thanh bao nhiêu lần rồi, nói như thế, tính cách của Trần Gia Bảo không phải kiêu căng ngạo mạn mà trái lại, rất trầm tĩnh và khiêm tốn.”
Hồng Yến Nhi nghĩ đến đây, đột nhiên mỉm cười, nói nhỏ: “Dù sao thì nhan sắc của mình cũng là hàng chim sa cá lặn, dù Trần Gia Bảo có tài giỏi thế nào đi nữa, cũng không thể nào ngó lơ mình được, rồi sẽ có một ngày, mình sẽ khiến cho Trần Gia Bảo say mê mất hồn, khiến anh ấy không thể dứt mình ra được, tự động đem phương pháp châm cứu đưa cho mình.”
“Yến Nhi, cô lầm bầm một mình cái gì thế?”
Khương Ngọc ngồi bên cạnh, đang xem Tổng luận về bệnh thương hàn, đột nhiên nhận ra thái độ là lạ của Hồng Yến Nhi, nhưng lại lẩm bẩm một mình, hơn nữa khuôn mặt lại hồng thắm, mắt sáng long lanh, giống như…giống như thiếu nữ tơ tưởng chuyện yêu đương, không kìm được mà gập sách lại, nhìn cô ấy đầy khó hiểu.
“Không…không có gì” Hồng Yến Nhi giật mình, sau đó liền cười trừ hì hì.
Khương Ngọc bỏ sách xuống, nhìn đến bên cạnh Hồng Yến Nhi, đưa tay ra sờ trán cô ta, hỏi: “Ở bên ngoài về, cô cứ như mất hồn mất vía, không có chuyện gì đấy chứ?”
Khuôn mặt Hồng Yến Nhi ửng hồng, đang định kể chuyện Trần Gia Bảo, nhưng lại khựng lại, Trần Gia Bải ưu tú như thế, nếu như nói cho Khương Ngọc biết, không chừng cô ta lại có hứng thú với Trần Gia Bảo, kiểu gì cũng ảnh hưởng đến kế hoạch chinh phục Trần Gia Bảo của cô.
Nghĩ đến đây, Hồng Yến Nhi nói: “Không có gì, có lẽ là do tôi đến núi Vụ Ẩn lần đầu, hơi lạ chỗ, hơn nữa, chúng ta đều là những người tài của Đông y, nếu như tôi bị ốm, cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
“Cũng đúng.” Khương Ngọc thở phào, lại ngồi về bàn, tự rót cho mình một cốc nước, nói: “Ngày kia là cuộc thi chính thức bắt đầu rồi, đến lúc đó, chúng ta trực tiếp thi đấu với đệ tử Vũ gia, cũng không biết chúng ta có thể đi được bao xa.”
Hồng Yến Nhi cười hì hì, nói: “Thành tích không phải điều tôi tính đến, trước khi tôi đến, bố của tôi nói với tôi rằng, ông không hy vọng tôi có thể đạt được cấp bậc bao nhiêu, chỉ muốn tôi có thể mở rộng tầm mắt, hơn nữa dựa vào những thành tích ngày xưa, những giải cao nhất đều bị Vũ gia làm lũng đoạn rồi, dù chúng ta có thua thì cũng không phải chuyện gì mất mặt lắm.”
Khương Ngọc gật đầu, uống ngụm nước, hơi nóng, nhẹ nhàng thổi, nói: “Nhưng Vũ gia lần này không thể dễ dàng như thế được, dựa vào y thuật cao siêu mà Trần Gia Bảo thể hiện hôm nay, không chừng có thể gây ra đả kích lớn đối với Vũ gia, cho dù cuối cùng, anh ấy không giành được giải quán quân, ít nhất cũng có thể giành được mấy giải cao khác.”
Hồng Yến Nhi ngạc nhiên, ngồi dậy theo bản năng, làm ra vẻ “không chút để ý”, nói: “Khương Ngọc, xem ra cô đánh giá cao Trần Gia Bảo, có phải là có ý gì với anh ấy không?”
“Nói linh tinh gì thế, mình chỉ là cảm thán thôi.” Khuôn mặt Khương Ngọc nở nụ cười và đỏ ửng lên, vội vàng giải thích.