Mục lục
Cực Phẩm Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 957


Từ khi Trần Gia Bảo xuống núi đến nay đều rất hăng hái, đây là lần đầu tiên anh bó tay trước một người phụ nữ. Người phụ nữ này rất giỏi, rất mạnh thậm chí chắc chắn có thể trở thành thần, anh bị một người phụ nữ như thế khinh thường thì dường như cũng là một chuyện rất bình thường.


Nhưng mà với sự kiêu ngạo của Trần Gia Bảo thì Lưu Ly càng đứng ở trên cao thì anh càng muốn đẩy ngã cô ấy, đẩy cô ấy từ trên trời rơi xuống thế gian.


Trần Gia Bảo xoay người rời đi, bước chân rất vững vàng.


Mấy ngày sau, mỗi ngày Trần Gia Bảo đều đưa đồ ăn cho Lưu Ly, trong khe núi chỉ còn lại một mình cô ấy. Tuy lo lắng về việc “Trai đơn gái chiếc, tình ngay lý gian” nhưng mục đích của Trần Gia Bảo là “cảm hóa” Lưu Ly nên cơ hội ở riêng thế này tất nhiên anh sẽ nắm chặt lấy.


Về phần Lưu Ly, cô ấy không hề để ý về ánh nhìn của người khác chút nào mà ngược lại cực kỳ mong đợi các loại đồ ăn phong phú hàng ngày được mang đến, lười đến mức không buồn tự mình nấu cơm.


Sau khi ăn rất nhiều đồ ăn ngon, Trần Gia Bảo sẽ thực hành bàn luận về thiền cùng với tham khảo một chút tâm đắc trong võ học, với trình độ và kiến thức rộng lớn của Lưu Ly dù thỉnh thoảng chỉ nói mấy từ cũng có thể khiến Trần Gia Bảo có cảm giác hiểu ra.


Mà Lưu Ly cũng cảm thấy ngạc nhiên trước năng lực tiếp thu của Trần Gia Bảo, thậm chí ngay cả cô ấy cũng không thể không thừa nhận là nếu chỉ nói về năng lực tiếp thu thì Trần Gia Bảo còn ở trên bản thân mình. Cô ấy không khỏi nhìn Trần Gia Bảo với ánh mắt khác.


Trong thời gian mấy ngày ít ỏi, quan hệ của Trần Gia Bảo và Lưu Ly đã tiến lên một bước thậm chí còn có cảm giác ngầm hiểu nhau, sự chuyển biến này khiến Trần Gia Bảo cực kỳ vui vẻ. Nhưng đáng tiếc anh cũng có thể cảm giác rõ ràng là Lưu Ly đối với mình vẫn không có tình yêu nam nữ gì giống như trước.


Hôm nay, Trần Gia Bảo vẫn đến theo thói quen, anh mang theo một cặp lồng đồ ăn đi lên núi Yên Tử.


Bỗng nhiên, anh nhạy bén cảm giác được không khí trên núi không đúng lắm, lúc trước xung quanh rừng cây có tiếng chim hót vậy mà bây giờ lại biến mất. Cả núi Yên Tử đều yên tĩnh đến đáng sợ, dường như nó bị bao phủ trong một bầu không khí nặng nề.


Chẳng lẽ Lưu Ly đã xảy ra chuyện gì? Hoặc là người đả thương Lưu Ly lúc trước đã tìm đến đây rồi?


Trần Gia Bảo khẽ nhíu mày, trong lòng dâng lên cảm giác xấu, anh bước nhanh chân đi về phía khe núi.


Rất nhanh từ xa anh đã nhìn thấy nhà tranh ở phía trước có bốn người đàn ông đứng đó, hơn nữa trên người mỗi người đều toát ra hơi thở rất mạnh mẽ và kinh khủng khiến Trần Gia Bảo có cảm giác cực kỳ nguy hiểm.


Mà người đứng đầu mặc một bộ quần áo màu xanh, đứng khoanh tay với dáng vẻ nho nhã, khuôn mặt điển trai. Đó chính là người cứu Đàm Minh Y Thanh ở trên núi Hồng lĩnh, người đạt đến trình độ truyền kỳ – Liễu Thành Phùng.


Làm sao có thể là gã ta chứ?


Trần Gia Bảo chấn động, tròng mắt đảo quanh im lặng trốn đằng sau một cây cổ thụ.


Anh chỉ thấy Liễu Thành Phùng đứng ở trước nhà tranh, cao giọng nói: “Cô Lưu Ly, chúng ta không có thù hận gì cần gì phải đánh đến sống chết như thế? Chỉ cần cô đưa xá lợi trong tay mình ra thì bốn người chúng tôi sẽ lập tức rời đi, không biết ý cô Lưu Ly thế nào?”


Trên núi Yên Tử, trong hang sâu tối tăm, phía trước một ngôi nhà tranh vốn rất yên bình, có bốn vị truyền kỳ cảnh giới đang đứng, trong đó có một người đã từng giao chiến với Trần Gia Bảo là Liễu Thành Phùng!


Trong mắt người bình thường thì cường giả Tông Sư đã là một nhân vật lớn không thể chạm tới, oai phong đủ để trấn áp được một phương, tạo lập được sự tồn tại của thế gian. Mà cường giả Truyền Kỳ lại càng bỏ xa cường giả Tông Sư, trong mắt mọi người lại càng mờ ảo hơn, giống như rồng thần thần tiên vậy. Người bình thường suốt cả cuộc đời muốn gặp được một vị cường giả Truyền Kỳ đã rất khó khăn, huống chi còn một lần xuất hiện cả bốn người?


Một cảnh này nếu bị người khác biết được, chắc chắn sẽ gây nên một trận sóng to gió lớn cho toàn bộ giới võ đạo của Việt Nam!


Nhưng rõ ràng, Trần Gia Bảo cũng không hề để tâm đến chuyện này.


Anh nghe Liễu Thành Phùng nói xong thì trong lòng hơi kinh ngạc, trong tay Lưu Ly vẫn còn xá lợi Phật cốt ư?


Khoảng thời gian này anh vẫn luôn ở cùng Lưu Ly, lại không hề biết trong tay Lưu Ly vẫn còn có xá lợi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK