“Nể mặt anh?” Nụ cười Vũ Nhược Uyên càng thêm vẻ trào phúng, nói: “Anh xứng sao?”
Trần Gia Bảo lắc đầu cười, chỉ là gia tộc thứ hai ở thành phố Hạ Thiên thôi, Vưu Quang Kiểm còn dám cướp đồ trên tay của Vũ Nhược Uyên, cái này có thể so với nhổ răng cọp rồi.
Vưu Quang Kiểm biến sắc, cậu ta lớn vậy rồi mà lần đầu tiên bị nhục mạ trước đám đông như vậy. Hơn nữa, người lăng nhục anh ta còn là một cô gái!
“Ả hạ tiện, nể mặt cô mà cô còn không biết xấu hổ, đến cả cậu cả nhà họ Vưu cũng dám xem thường!” Hoàng Tư Mã giơ tay muốn tát lên mặt Vũ Nhược Uyên.
Một tiếng “chát” vang lên, Vũ Nhược Uyên đã ra tay trước, đánh cho Hoàng Tư Mã bay qua một bên, trong mắt đầy vẻ xem thường.
“Bà mẹ nó, đến cả người phụ nữ của ông đây cũng dám đánh!” Vưu Quang Kiểm cảm thấy càng mất mặt hơn, cơn tức trong lòng lên đỉnh điểm, không nói tiếng nào đã giơ tay lên định đánh Vũ Nhược Uyên.
Nhưng ngay lúc này, Vưu Quang Kiểm kêu lên một tiếng thảm thiết, cả người không khống chế được mà bay thẳng chỗ khác, rơi trên mặt đất vang lên một tiếng nặng nề rồi gục xuống.
Mà ở phía sau hắn, Trần Gia Bảo thu chân lại, cười nói: “Phụ nữ đánh nhau, một người đàn ông như anh xen vào làm gì.”
Vũ Nhược Uyên nhìn Trần Gia Bảo kinh miệt, khuôn mặt treo lên một nụ cười, nói: “Không cần anh ra tay, tôi cũng có thể dạy cho họ bài học.”
“Tôi biết.” Trần Gia Bảo nhún vai, nói: “Đi dạo phố mệt rồi, kiếm chút chuyện làm thôi, hoạt động gân cốt.”
Vũ Nhược Uyên phì cười: “Tên “cậu cả nhà họ Vưu” này có thể không chịu nổi mấy động tác hoạt động gân cốt của anh đâu.”
Nhân viên hướng dẫn mua hàng trong tiệm giật mình, bọn họ dám đánh cả cậu cả nhà họ Vưu, trời ạ, bọn họ không muốn sống sao?
Hoàng Tư Mã hét lên một tiếng, vội vàng chạy tới chỗ Vưu Quang Kiểm, đỡ cậu ta đứng dậy.
“Tiêu rồi, mấy người tiêu đời rồi!” Vưu Quang Kiểm đứng dậy, tức giận đến xanh mặt, nói: “Dám đụng tới cậu cả họ Vưu đây, tôi sẽ khiến các người hối hận ngàn lần!”
“Anh muốn trả thù thế nào, nói thẳng ra xem.” Trần Gia Bảo cầm lên mấy túi mua sắm đang đê dưới đất, nói: “Tôi đang rảnh rỗi không có chuyện gì làm, tôi tiếp anh tới cùng.”
Vũ Nhược Uyên hơi kinh ngạc, Trần Gia Bảo chủ động ra mặt cho cô ta kìa, điều này hơi khó tin. Chẳng lẽ Trần Gia Bảo đang có dự tính gì khác à?
“Cái này do mày nói đó!” Vưu Quang Kiểm đầy vẻ thâm trầm, lấy điện thoại di động ra, bấm gọi: “Anh Thắng, em bị người ta đánh ở trung tâm thương mại Hoa Thịnh, thằng ranh đó còn đang ở đây, anh dẫn người tới đây đi.”
Lúc nãy, khi cậu ta bị Trần Gia Bảo “đánh lén” cũng không chú ý người đã đến sau lưng từ khi nào, có thể thấy được là thực lực của Trần Gia Bảo cao hơn cậu ta, chỉ với mình cậu ta thì khó có thể trả thù được.
Vì vậy, người thông minh như cậu ta phải lập tức gọi điện thoại kêu thêm người.
Sau khi cất điện thoại di động rồi, Vưu Quang Kiểm lạnh lùng cười, nói: “Thằng ranh, mày có gan thì đừng đi.”
“Ha.” Trần Gia Bảo khẽ cười một tiếng, tự mình ngồi xuống trên khu ghế cho khách ngồi nghỉ, hai chân bắt chéo: “Đương nhiên sẽ không đi, tôi còn chờ anh tới trả thù đó.”
Sau đó, Trần Gia Bảo đưa tay ngoắc Vũ Nhược Uyên, ra hiệu cô ta lại đây ngồi.
Vũ Nhược Uyên liếc mắt nhìn anh, sau một lúc do dự thì cũng bước qua đó ngồi xuống.