Cô ta thở dài trong bóng tối, lắc đầu một cái, nắm lấy túi của mình rời đi. Chỉ có điều cô nghĩ là cả đời sẽ không quên được Trần Gia Bảo.
Lại nói về Trần Gia Bảo sau khi đi ra khỏi quán bar, Mưa thu vẫn tí tách rơi.
“Gia Bảo, chúng ta đi tìm khách sạn ở lại, tiện thể ăn cơm tối đi.” Thu Vũ Liên kéo cánh tay Trần Gia Bảo, đồng thời quay đầu lại cười nói Vũ Nhược Uyên: “Hay là cô Nhược Uyên cũng theo cùng đi?”
Cô ta biết thân phận của Vũ Nhược Uyên, cũng biết nếu có sự trợ giúp của nhà họ Vũ, tình hình của Trần Gia Bảo ở thành phố Văn Lan sẽ tốt hơn rất nhiều, cho nên đối xử với Vũ Nhược Uyên bằng thái độ rất hòa nhã.
“Đương nhiên phải đi cùng rồi.” Vũ Nhược Uyên cười tươi rói đứng cửa quán bar, nói với Trần Gia Bảo: “Em trai thối, chị vừa giúp cậu che giấu thân phận, giúp cậu có thể tránh khỏi nguy cơ lớn. Cũng như giúp cậu một ân lớn, cậu dự định cảm ơn chị làm sao?
“Dù không có cô, tôi cũng sẽ không để lộ thân phận.” Trần Gia Bảo trợn mắt phản bác, tiếp tục khó hiểu nói: “Nhưng mà, tôi ngược lại rất tò mò, không ngờ cô lại ra tay giúp đỡ Từ Như Phương. Tôi còn tưởng lòng dạ cô vẫn độc ác đấy.”
Lúc trước ở quảng trường nhà họ Vũ, Sầm Bân Vĩ sau khi bị Lưu Ly đóng băng, người đã mang băng đồng thời còn bị kiếm của Vũ Nhược Uyên đánh nát, ngay cả toàn thân nguyên vẹn cũng không giữ được. Mà chủ yếu nhất là, Sầm Bân Vĩ cùng Vũ Nhược Uyên không có bất kỳ quan hệ gì, thậm chí còn xem như bạn chiến đấu cùng phe. Vì vậy ấn tượng của Trần Gia Bảo đối với Vũ Nhược Uyên không quá tốt.
“Làm sao, rất tò mò à?” Vũ Nhược Uyên cười, ngón tay thon dài vuốt tóc vén bên tai, nói: “Tôi là phụ nữ, đối với những tên đàn ông cặn bã chuyên môn lừa dối phụ nữ, phụ nữ chúng tôi luôn rất đoàn kết. Tôi không tự tay giết An Nhạc Tầm tại chỗ là may lắm rồi.”
“Vì vậy cô lặng lẽ hạ độc anh ta?” Trần Gia Bảo nghiền ngẫm nói, lúc cuối cùng An Nhạc Tầm đi, Vũ Nhược Uyên thần không biết quỷ không hay hạ độc. Tất cả những điều này đều không qua được con mắt của anh.
“Hóa ra anh cũng biết.” Vũ Nhược Uyên cười nói: “Chẳng qua là một ít đồ chơi nhỏ có thể làm cho đàn ông bất lực thôi, tác dụng đối phó với đàn ông đấy. Nếu anh thích, tôi đưa anh hai bọc lớn nha?”
Thu Vũ Liên sợ hết hồn, nếu như thật sự đưa cho Trần Gia Bảo hai bọc lớn, vậy chẳng phải cô ta sẽ ở góa cả đời hả?
Trần Gia Bảo nhún nhún vai: “Cô biết là những thứ đồ này đối với tôi vô dụng mà.”
“Cho nên mới đưa cho anh coi như cơm ăn đó.” Vũ Nhược Uyên nháy mắt mấy cái, trong con mắt tràn đầy vẻ gian xảo.
Thu Vũ Liên vô cùng ngạc nhiên và tò mò. Vị này xuất thân là phụ nữ nhà họ Vũ, vậy mà lại đưa loại thuốc này cho đàn ông coi như cơm ăn. Quả nhiên… Quả nhiên là hành vi rất độc đáo.
Cũng may Vũ Nhược Uyên chỉ đùa giỡn, tiếp tục nói: “Đi thôi, đi tìm khách sạn. Nhắc đến ăn cơm, tôi thực sự hơi đói.”
Trần Gia Bảo gật gù, đồng thời ngồi trên xe Thu Vũ Liên. Ở khu du lịch vùng ngoại ô tìm một khách sạn năm sao ven hồ, không chỉ trang trí sang trọng thanh lịch, cách đó không xa còn có một hồ nước, ở trong mưa thu lất phất rất hữu tình.
Trần Gia Bảo thuê tổng cộng hai gian phòng. Anh và Thu Vũ Liên cùng ở một phòng, Vũ Nhược Uyên một mình một phòng.
Giờ phút này, ở trong đại sảnh của khách sạn tráng lệ, Trần Gia Bảo, Thu Vũ Liên cùng Vũ Nhược Uyên ba người cùng ngồi với nhau trên bàn ăn. Trên bàn có rượu, có món ăn, rượu là rượu ngon, năm 82 Lafite, món ăn là thức ăn ngon, sắc hương vị đều đầy đủ.
“Keng” một tiếng, ba người chạm cốc. Sau khi uống xong một ly rượu vang, trên khuôn mặt xinh đẹp của Vũ Nhược Uyên cùng Thu Vũ Liên nổi lên sắc hồng như hai đóa sen mọc cùng gốc, khiến tim người ta đập thình thịch.