Người pha chế tò mò, tửu lượng của Trần Gia Bảo tốt đến như vậy? Lập tức lấy ra hai chai rượu whisky, đặt trước mặt Trần Gia Bảo.
“Hiện tại tôi hơi mệt, tạm thời không muốn khiêu vũ, cám ơn lòng tốt của anh, mời anh rời đi cho.” Bạch Ngọc Thanh lịch sự từ chối, đang định tiếp tục hỏi Trần Gia Bảo về vấn đề lúc nãy.
Mông Chí Phàm nghe xong, cười nói: “Nếu không muốn nhảy thì kết bạn cũng được, quên chưa giới thiệu, chủ quán bar này là chú của tôi, mọi chi phí của cô ở đây đều sẽ do tôi trả.”
Mông Chí Phàm nói xong không khỏi cảm thấy tự hào, trước đây mỗi khi tiếp cận với phụ nữ, anh ta thường chỉ cần nói ra thân phận của mình ở quán bar này là hầu như đều có thể thuận lợi đạt được mục đích. Chưa kể, lần này anh ta còn đặc biệt đề xuất miễn toàn bộ chi phí cho Bạch Ngọc Thanh, Bạch Ngọc Thanh chắc chắn sẽ động lòng!
Nhưng mà, Mông Chí Phàm lại phải thất vọng rồi, Bạch Ngọc Thanh lắc đầu từ chối: “Không cần, tôi có thể trả được ít tiền này.”
Cô ta chính là cô chủ nhà họ Bạch, tài sản gia tộc hơn 35 nghìn tỷ đồng tiền Việt Nam, sao có thể để tên cháu nhà quán bar này vào mắt chứ.
Mông Chí Phàm thầm cau mày, đúng là người con gái không biết nặng nhẹ!
Anh ta vẫn không bỏ cuộc, hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: “Vậy thì như này đi, tôi mời cô uống mấy ly, coi như là để làm quen, trao đổi thông tin liên lạc với nhau, sau này dành thời gian hẹn nhau ra cùng uống rượu.”
Lúc này anh ta đang tính xem nên chuốc say hay đánh thuốc Bạch Ngọc Thanh. Sau khi Bạch Ngọc Thanh bất tỉnh, anh ta sẽ đưa cô ta lên phòng ở trên tầng, từ từ thưởng thức. Còn về Trần Gia Bảo đang ở bên cạnh Bạch Ngọc Thanh, anh ta hoàn toàn không thèm để ý đến.
Chân mày Bạch Ngọc Thanh cau lại, cô ta đã từ chối rõ ràng như vậy mà người bên kia vẫn còn sống chết không buông. Cô ta cảm thấy không vui, đột nhiên dựa vào Trần Gia Bảo, nhẹ giọng nói: “Tôi đã có chồng sắp cưới rồi, anh ấy không đồng ý để tôi uống rượu với người đàn ông khác.”
Trần Gia Bảo gật đầu, như để tuyên bố chủ quyền của mình, vươn tay ôm lấy eo Bạch Ngọc Thanh, hôn lên má cô ta một cái, nói: “Anh cũng nghe rồi đó, tôi là chồng sắp cưới của cô ấy, mời anh đi cho.”
Bạch Ngọc Thanh đột nhiên đỏ mặt, nhưng nghĩ đến chuyện nụ hôn đầu của mình cũng đã bị Trần Gia Bảo lấy mất, bây giờ chỉ là hôn lên má một cái, cũng chẳng phải chuyện gì không thể chấp nhận được, vì vậy cô ta chỉ hờn dỗi nhìn Trần Gia Bảo một cái.
Nhưng dáng vẻ này lại quyến rũ khôn tả, cướp mất hồn người.
Mông Chí Phàm ở một bên quan sát, trong lòng càng rạo rực, cho dù thế nào đêm nay anh ta cũng phải có được người phụ nữ xinh đẹp nhưng cứng đầu trước mặt này!
Anh ta lập tức nhìn Trần Gia Bảo một lượt từ trên xuống dưới, chỉ thấy Trần Gia Bảo còn trẻ, dáng vẻ trông như cậu sinh viên đại học còn chưa tốt nghiệp. Hơn nữa cả người từ trên xuống dưới cũng không phải quần áo hàng hiệu gì, chắc cũng không có thân phận hay bối cảnh gì đặc biệt, vì vậy anh ta cười khinh thường: “Anh Phàm này cũng nói thật, tôi nhìn trúng vợ sắp cưới của anh, nếu anh thức thời thì để bạn gái uống cùng tôi vài ly. Nếu không, anh đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi quán tối nay.”
Đôi mắt xinh đẹp của Bạch Ngọc Thanh đột nhiên mở to, tuy rằng trong lòng tức giận nhưng lại càng muốn cười hơn, không nghe nhầm chứ, anh ta thật sự… thật sự đang uy hiếp Trần Gia Bảo sao? Trần Gia Bảo là cường giả Tông Sư đỉnh phong, cả tỉnh Phú Thọ này ngoại trừ nhà họ Hoàng lớn mạnh nhất ra thì chỉ sợ không còn ai có tư cách để uy hiếp Trần Gia Bảo nữa.
Không ngờ hôm nay trong quán bar nhỏ này lại xuất hiện một người còn không được coi con nhà giàu mà dám uy hiếp Trần Gia Bảo, còn có ý với Bạch Ngọc Thanh này.
Bạch Ngọc Thanh chỉ cảm thấy vừa khôi hài vừa buồn cười, không nhịn được mở miệng cười lớn.
Mông Chí Phàm nhìn mà mê mẩn, người phụ nữ này sao có thể xinh đẹp đến vậy?
Trần Gia Bảo nhướng mày nói: “Anh đang uy hiếp tôi? Muốn cướp vợ sắp cưới của tôi?”