Ừng ực một tiếng, An Nhạc Tầm hoảng sợ, kìm lòng không được nuốt ngụm nước bọt.
Trong lúc Lư Bảo Quốc rên rỉ, Trần Gia Bảo quay người đi về phía Thu Vũ Liên.
Thu Vũ Liên cười lúm đồng tiền tươi như hoa, chủ động tiến lên đón.
“Anh…… anh rốt cuộc là ai, có dám để lại tên họ và thân phận không?”
Đột nhiên, Lư Bảo Quốc bưng lấy cổ tay đứng lên, trong ánh mắt tràn ngập sự thù hận. Phế đi tay phải của cậu chủ Lư như anh ta, nếu như ngay cả tên cũng không để lại, vậy sau này làm sao tìm đến mà báo thù?
Thu Vũ Liên khẽ nhíu đôi mi thanh tú, thành phố Văn Lan có đông đảo cường giả đều nhìn Trần Gia Bảo như hổ đói. Nếu như bại lộ thân phận, Trần Gia Bảo sẽ rơi vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm.
Trần Gia Bảo cũng không ngốc, làm sao có thể khi Lư Bảo Quốc hỏi tên của anh, anh liền nói cho đối phương biết được chứ?
Anh đang chuẩn bị tùy tiện lừa cho qua chuyện, bỗng nhiên lại nghe đám người phía sau đột nhiên im thin thít đến lạnh lẽo: “Cậu ta là em của Vũ Nhược Uyên. Ai dám láo nháo với cậu ta?”
Sau một thời gian, đám người tách ra. Một cô gái xinh đẹp váy dài trắng, cầm trong tay thất tinh bảo kiếm đến, chính là yêu nữ của nhà họ Vũ – Vũ Nhược Uyên.
Cô ấy mặc áo trắng mang trường kiếm, vừa xuất hiện liền thu hút ánh nhìn của mọi người, giống như người từ cổ đại xuyên về, hiện ra cao ngạo vô cùng.
Nhưng mọi người xung quanh lại không cảm thấy một chút khó chịu nào, ngược lại rung động trước khuôn mặt đẹp của Vũ Nhược Uyên, trong lòng xuýt xoa không ngớt.
Từ Như Phương cũng âm thầm kinh ngạc, nhìn từ trên xuống dưới Vũ Nhược Uyên, kết quả phát hiện Vũ Nhược Uyên không có điểm nào là không đẹp, không có bất cứ tì vết, trong lòng càng không thoải mái. Đầu tiên là một Thu Vũ Liên đẹp hơn cô ta thì cũng thôi đi, bây giờ lại lại xuất hiện một người con gái đẹp nữa, cũng so với cô ta xinh đẹp hơn rất nhiều. Từ lúc nào mà người đẹp xuất hiện thường xuyên như thế?
Thu Vũ Liên cũng đánh giá Vũ Nhược Uyên, vừa kinh ngạc vì vẻ đẹp của Vũ Nhược Uyên, lại càng kinh ngạc hơn với Trần Gia Bảo, từ lúc nào có chị vậy?
Trần Gia Bảo cũng nhìn về phía Vũ Nhược Uyên, ngạc nhiên chớp mắt một cái.
Hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào Vũ Nhược Uyên đang đi tới bên cạnh Trần Gia Bảo, đưa tay vỗ vỗ bả vai Trần Gia Bảo, nháy mắt với anh mấy cái, cười nói: “Lại tới quán bar tán gái hả, em trai thối?”
“Ha ha?” Trần Gia Bảo khẽ cười một tiếng, từ chối cho ý kiến, nói: “Sao chị lại tới đây?”
“Đặc biệt đến vì cậu đấy.” Vũ Nhược Uyên có ý riêng, tiếp đó quay người, nhìn về phía Lư Bảo Quốc mặt lộ vẻ vẻ suy tư, nói: “Anh là cậu chủ của nhà họ Lư kia hả?” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Không sai.” Lư Bảo Quốc nhíu mày, luôn cảm thấy tên của đối phương có chút quen tai, hỏi: “Cô là ai?”
Một bên khác, Xà Văn Tĩnh cũng sợ ngây người, anh ta có thể thực sự nhận ra được tu vi của Vũ Nhược Uyên so với anh ta mạnh hơn, hiển nhiên là cấp cường giả tông sư. Má nó. Lại là một tông sư tuổi còn trẻ, từ lúc nào mà cường giả tông sư giống như rau cải trắng vậy?
“Nhà họ Vũ, Vũ Nhược Uyên.”
“Nhà họ Vũ?” Lư Bảo Quốc đầu tiên là nghi hoặc, lập tức trong đầu lóe lên tia sáng, kinh ngạc nói: “Cô là người của núi Vụ Ẩn nhà họ Vũ?”
Tất cả mọi người chung quanh xôn xao. Một tuần trước trong một trận chiến với núi Vụ Ẩn, Trần Gia Bảo vô cùng nổi tiếng ở tỉnh Trung Thiên, mà núi Vụ Ẩn cũng bắt đầu được người ta biết đến rộng rãi. Hễ là người của tỉnh Trung Thiên thì đều biết núi Vụ Ẩn nhà họ Vũ là một gia tộc lớn không tưởng. Chẳng trách tên nhóc kia phách lối như vậy, dám đánh gãy tay Lư Bảo Quốc. Hóa ra là người của nhà họ Vũ, vậy thì có thể hiểu được rồi.
Vũ Nhược Uyên kiêu ngạo mà ngẩng đầu lên, nói: “Tôi đến từ mạch chính của nhà họ Vũ.”