Vũ Lâm Giang vỗ tay, cười nói: “Cô Nhược Uyên xứng đáng là đệ tử xuất sắc nhất của thế hệ trẻ của dòng chính, gan dạ và dũng cảm. Dù nhiệm vụ lần này nguy hiểm nhưng cũng không cần dùng đến mỹ nhân kế…”
Sau đó, Vũ Lâm Giang liền nêu nhiệm vụ cụ thể.
Vũ Nhược Uyên hơi ngạc nhiên, ngay sau đó, một tia vui mừng và mong đợi lóe lên trong mắt cô ta.
Trong lòng Vũ Nhuận Nguyệt lại càng khó chịu hơn.
Ngày hôm sau, thương tích của Trần Gia Bảo đã tốt hơn rất nhiều, Vũ Lâm Giang đã nhân cơ hội đề nghị Trần Gia Bảo đi gặp Phương Hàn Diệc.
Trần Gia Bảo cũng đang nhàn rỗi, liền đồng ý.
Vũ Lâm Giang vui mừng khôn xiết, có thể ném củ khoai lang nóng hổi như Phương Hàn Diệc đi rồi, ông ta dẫn Trần Gia Bảo đến một sân nhỏ độc lập ở giữa sườn núi, môi trường yên tĩnh, dân cư thưa thớt, rất thích hợp để giam lỏng.
Khi đi tới sân nhỏ, Trần Gia Bảo nhìn thấy xung quanh sân nhỏ có rất nhiều người, còn có một vị võ giả cấp bậc tông sư đang trấn thủ, đội hình này thừa sức để trông coi Phương Hàn Diệc.
“Trần Gia Bảo, cậu ta ở ngay bên trong, tôi sẽ không đi vào. Dù sao nhà họ Vũ và nhà họ Phương đều trực thuộc Quỷ Y Môn. Gặp nhau cũng có hơi xấu hổ.” Vũ Lâm Giang đứng bên ngoài sân, không tiến về phía trước.
Ông ta tránh đi một phần là vì xấu hổ, điều quan trọng nhất là ông ta sợ Trần Gia Bảo sẽ giết Phương Hàn Diệc, đến lúc đó, ông ta sẽ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, cứu hay là không cứu, tốt hơn hết là làm ngơ.
Trần Gia Bảo gật đầu, sau đó bước vào sân nhỏ, mở cửa bước vào phòng, liền nhìn thấy Phương Hàn Diệc đang ngồi ở cạnh bàn, quay lưng lại với anh, trên bàn có bày thịt cá, thoạt nhìn nhà họ Vũ nhốt anh ta ở lại chỗ này, đối xử với anh ta cũng khá tốt.
Dường như nghe thấy động tĩnh phía sau, Phương Hàn Diệc còn tưởng rằng là nhân viên vệ sinh đến dọn dẹp bát đũa, vừa quay đầu lại vừa sốt ruột nói: “Khi nào thì các người mới thả tôi ra. Tôi là con cháu dòng chính nhà họ Phương, còn Trần Gia Bảo chỉ là một người ngoài, dù anh ta có lợi hại như thế nào, hai nhà chúng ta có thể hợp lực… Trần… Trần Gia Bảo?”
Đột nhiên, anh ta quay đầu lại, phát hiện ra Trần Gia Bảo, lập tức mở to hai mắt, lộ ra vẻ khó tin, trong lòng hoảng hốt.
Trần Gia Bảo mỉm cười, đi thẳng đến bên cạnh bàn, ngồi đối diện với Phương Hàn Diệc, nói: “Xem ra anh ăn rất ngon miệng.”
“Anh… Rốt cuộc thì khi nào anh mới thả tôi ra?” Phương Hàn Diệc sợ hãi, “Cạch” một tiếng đứng lên, tuy rằng Trần Gia Bảo đang cười, nhưng anh ta lại càng cảm thấy sợ hãi.
“Thả anh ra?” Trần Gia Bảo cười khẽ, lắc đầu, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt, nói: “Cho dù là chuyện khôi hài, cũng không thể trở thành hiện thực, nhà họ Phương các người luôn đối nghịch với tôi, lại còn từng bắt cóc Tô Ánh Mai và Hàn Đông Vy. Ở trên núi Vụ Ẩn, anh liên tục làm hỏng chuyện tốt của tôi, anh nghĩ tôi sẽ thả anh ra ngoài sao?”
“Người phụ nữ của anh bị bắt cóc không liên quan gì đến tôi, chuyện đó… đều là do Phương Hòa Nhiên và Phương Mặc Hàn làm, hơn nữa, bọn họ cũng đã chết trong tay anh… Về phần chuyện ở trên quảng trường, chính là người nhà họ Vũ và nhà họ Sầm ra tay với anh. Ngay cả nhà họ Vũ mà anh cũng thả, thì cũng có thể thả tôi ra ngoài.” Phương Hàn Diệc gần như là khóc lóc, đối mặt với Trần Gia Bảo, thân phận cậu chủ của nhà họ Phương không có một chút tác dụng nào.
“Tôi thả nhà họ Vũ đi vì nhà họ Vũ đã cho tôi thứ mà tôi muốn.” Trần Gia Bảo nhướng mày nói: “Anh có thể cho tôi cái gì?”
Phương Hàn Diệc vội vàng nói: “Nhà họ Phương của chúng tôi là một gia tộc lớn được truyền thừa hàng nghìn năm, bất kể là vàng bạc châu báu, bí thuật, y thuật hay công pháp võ học, chỉ cần anh thả tôi ra, anh muốn thứ gì thì nhà họ Phương cũng có thể khiến cho anh hài lòng.”