Ông ta sống đã lâu nên rất biết cách nhìn người, thế nhưng Trần Gia Bảo lại cho ông cảm thấy khó mà có thể hiểu lòng cậu ta được.
Cha con nhà họ Hứa liếc nhau, Hứa Thành Sâm chậm rãi lắc đầu nói: “Hỏa Tinh Thảo quá quý giá. Sợ là cậu Trần phải ra về với bàn tay trắng rồi.”
Ý là ông muốn từ chối yêu cầu mua hàng của Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo cau mày nói: “Ông Hứa, tiền không thành vấn đề. Theo giá thị trường, Hỏa Tinh Thảo khoảng ba trăm năm mươi tỷ, tôi sẵn sàng đưa ra giá gấp ba lần.”
Hứa Mỹ Hòa đột nhiên há hốc mồm ngạc nhiên.
Tuy là cô là cô chiêu của nhà họ Hứa, không lo ăn uống ngày thường nhưng con số một ngàn tỷ vẫn quá lớn đối với cô.
Trần Gia Bảo mặc quần áo bình thường mà mở miệng thì lập tức nhắc đến một ngàn tỷ, vì vậy cô mới phải kinh ngạc đến thế.
Lý Vũ Minh càng lúc càng cảm thấy khó chịu, cô cảm giác như mình bị đem ra so sánh vậy, cho nên cô tức giận mà trừng mắt nhìn Trần Gia Bảo.
Trong ánh mắt chờ mong của Trần Gia Bảo, Hứa Thành Sâm vẫn chậm rãi lắc đầu,ông nói: “Cậu Trần, tôi không đổi ý đâu. Hôm nay sợ anh phải về với hai bàn tay trắng rồi, tôi sẽ không bán Hỏa Tinh Thảo!”
Trần Gia Bảo cau mày tiếp tục tăng giá: “Một ngàn năm trăm tỷ!”
“Không bán.”
“Hai ngàn năm trăm tỷ!”
“Không…không bán.”
“Ba ngàn năm trăm tỷ.”
Đây đã là giới hạn của Trần Gia Bảo.
Hứa Thành Sâm và Hứa Quân Bình nhìn nhau, trong lòng vừa kinh ngạc vừa xúc động.
Đây là ba ngàn năm trăm tỷ đó! Mặc dù nhà họ Hứa là dòng họ lâu đời hành nghề y học cổ truyền, tiếng tăm lẫy lừng khắp thành phố Hòa Bình, thế nhưng khi họ nghe con số này thì vẫn sợ hãi không thôi.
Hứa Mỹ Hòa cảm thấy hơi choáng váng, người đàn ông tên Trần Gia Bảo này trông trẻ hơn mình một chút, sao có thể giàu như vậy, trông anh ta cứ xem tiền như giấy vụn vậy!
Hứa Quân Bình càng kinh ngạc hơn vì biết trong buổi đấu giá cách đây vài ngày, Trần Gia Bảo đã bỏ ra hai ngàn năm trăm tỷ để mua Thanh Ngọc Chi, sau đó ném thêm một ngàn tỷ cho chiếc vòng cổ. Bây giờ anh ta lại ra giá ba ngàn năm trăm tỷ để mua Hỏa Tinh Thảo.
Chúa ơi, làm sao mà Trần Gia Bảo lại giàu được khi còn trẻ như vậy?
Sau khi do dự một chút, Hứa Thành Sâm vẫn là chậm rãi lắc đầu: “Không bán.”
Đây chính là 35 tỷ đồng nha, Hứa Thành Sâm vẫn từ chối.
Hứa Mỹ Hòa vừa ngạc nhiên sự hào phóng của Trần Gia Bảo vừa ngạc nhiên đối với sự lựa chọn của ông nội mình.
Cô ta làm sao biết trong lòng Hứa Thành Sâm đang rỉ máu.
“35 tỷ nha, đây chính là 35 tỷ đồng. Nếu như có Thanh Ngọc Chi thì hắn nhất định sẽ bán cho Trần Gia Bảo Hỏa Tinh Thảo mà không nháy mắt một cái. Đáng tiếc là bây giờ dược vật kéo dài tuổi thọ của nhà họ Hứa chỉ còn mỗi Hỏa Tinh Thảo, tuổi của mình lại quá lớn…..”
Nghĩ tới đây, Hứa Thành Sâm bất đắc dĩ.
Đối với một lão già gần đất xa trời mà nói, tuổi thọ vĩnh hằng còn cao hơn rất nhiều so với tiền tài.
Ông ta lắc đầu, cố nén cảm xúc đau đớn đi. Ông ta cố rặn ra một nụ cười nói: “Cậu Trần, mặc dù chúng tôi không bán Hỏa Tinh Thảo nhưng nhà họ Hứa có rất nhiều dược liệu quý giá khác, nếu không thì cậu nhìn một chút?”
Đối với sự cứng đầu của Hứa Thành Sâm, Trần Gia Bảo có chút đau đầu: “Tôi chỉ cần mỗi Hỏa Tinh Thảo.”
“Nếu như vậy thì nhà họ Hứa chỉ có thể khiến cho cậu Trần đây tay không mà về thôi. Thực sự xin lỗi.” Hứa Thành Sâm âm thầm thở dài, xem ra lần này lỡ dịp mua bán với vị đại gia này thôi.
Trần Gia Bảo đứng im, trong mắt lóe lên vẻ suy tư, anh trầm ngâm nói: “Ông Hứa, ông xem đây là cái gì?”
Nói xong, Trần Gia Bảo lấy ra một gốc dược liệu xanh như ngọc, toàn thân óng ánh, giống như một khối lưu ly.
“Thanh Ngọc Chi!”
Hứa Mỹ Hòa kinh ngạc hô lên.
Bây giờ, rốt cuộc Hứa Mỹ Hòa biết lí do vì sao Trần Gia Bảo lại có nhiều tiền đến như vậy. Vài ngày trước cô ta nghe ông nội của mình nói qua có một vị đại gia bỏ ra gần 25 tỷ để mua xuống Thanh Ngọc Chi. Bây giờ Thanh Ngọc Chi xuất hiện trong tay Trần Gia Bảo thì có thể hắn chính là vị đại gia kia.
“Chẳng lẽ bây giờ những kẻ có tiền đều ăn mặc như vậy sao?”
Chương 158
Đôi mắt Hứa Mỹ Hòa trợn to, cô ta hiếu kỳ dò xét Trần Gia Bảo.
Lý Vũ Minh đứng bên cạnh đó, trong lòng không khỏi ghen ghét.
Hứa Thành Sâm kinh ngạc nói: “Cậu Trần, ý của cậu là gì? Chẳng lẽ cậu muốn dùng Thanh Ngọc Chi để đổi lấy Hỏa Tinh Thảo?”
Trần Gia Bảo còn chưa nói xong thì đôi mắt Hứa Quân Bình đảo một vòng: “So với Thanh Ngọc Chi thì Hỏa Tinh Thảo quý hơn rất nhiều. Nếu như cậu Trần muốn đổi lấy Hỏa Tinh Thảo thì ít nhất phải bỏ thêm 10 tỷ đồng nữa mới được.”
Hứa Thành Sâm ném cho Hứa Quân Bình một cái ánh mắt tán thưởng, đối với ông ta mà nói, hiệu quả của Thanh Ngọc Chi không kém Hỏa Tinh Thảo là bao, đều có thể kéo dài được tuổi thọ. Nếu như Trần Gia Bảo dùng 10 tỷ đồng cùng với Thanh Ngọc Chi để đổi lấy Hỏa Tinh Thảo thì không hẳn là không được.
Trần Gia Bảo chậm rãi lắc đầu, hai cha con Hứa Thành Sâm thất vọng nhưng sau đó Trần Gia Bảo lại cho họ một bất ngờ.
“Nhà họ Hứa là gia tộc có lịch sử đông y gần trăm năm, am hiểu nhất chính là Đông y. Như vậy đi, tôi sẽ tỷ thí Y học với bên ông, ai thắng hai trong ba ván trước thì bên đó sẽ thắng. Nếu tôi thua thì tôi sẽ đưa Thanh Ngọc Chi cho bên ông còn nếu bên ông thua thì Hỏa Tinh Thảo sẽ là của tôi. Thế nào?” Trần Gia Bảo đề nghị, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý. Điều kiện như vậy, anh chắc chắn nhà họ Hứa sẽ đồng ý.
Trong lòng Hứa Mỹ Hòa chấn kinh, cô ta hoài nghi nhìn Trần Gia Bảo, không biết hắn có uống lộn thuốc hay không. Hắn ta biết rõ nhà họ Hứa là một gia tộc có lịch sử Đông y trải dài gần trăm năm mà còn dám so tài y học với nhà họ Hứa. Chẳng lẽ vì có được Hỏa Tinh Thảo bằng mọi cách nên hắn phát điên?
“Cậu Trần, cậu nhất định muốn tỷ thí y học với bên tôi? Nếu như thua thì cậu không được nuốt lời đâu đấy.” Hứa Thành Sâm hoài nghi.
Trần Gia Bảo tự tin nói: “Phong cách làm việc của tôi, lời nào đã nói thì nhất định sẽ thực hiện đúng như vậy, tuyệt đối không nuốt lời!”
Hứa Thành Sâm và Hứa Quân Bình nhìn nhau, trong mắt họ đã biết được ý nghĩ của đối phương.
“Được thôi, vụ cá cược này, nhà họ Hứa chúng tôi đồng ý.” Hứa Quân Bình nói: “Nhưng mà Hỏa Tinh Thảo quý hơn Thanh Ngọc Chi, tiền đặt cuộc như vậy thật không công bằng. Nếu như nhà họ Hứa chúng tôi thắng thì cậu không những phải đưa ra Thanh Ngọc Chi mà còn phải kèm theo cả 10 tỷ đồng nữa.”
Trần Gia Bảo khẽ nhíu mày, anh nghĩ không ra Hứa Quân Bình là một con người tham lam đến như vậy. Nhưng là trả lời cho câu nói của Hứa Quân Bình, Trần Gia Bảo ra thêm một điều kiện nữa: “Có thể, nhưng đổi lại nếu tôi thắng thì tôi không chỉ lấy đi Hỏa Tinh Thảo mà tôi còn tùy ý lựa chọn dược liệu ở trong nhà kho nhà họ Hứa các ông.”
“Nói là làm!”
Trong lòng hai bố con nhà họ Hứa kích động. Cả hai đều thấy được sự vui vẻ trong mắt của người kia.
Bọn họ cực kỳ tin tưởng vào tài năng y học của mình. Trận tỉ thí giữa Trần Gia Bảo với bọn hắn mà nói, quả thực là múa rìu qua mặt thợ, không biết lượng sức mình.
Đừng nói là hai cha con nhà họ Hứa mà ngay cả Hứa Mỹ Hòa nếu ứng chiến thì vẫn có thể dễ dàng chiến thắng Trần Gia Bảo.
Đến lúc đó không chỉ Thanh Ngọc Chi nằm trong tay nhà họ Hứa mà bọn họ còn kiếm lời được 10 tỷ đồng. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy kiếm tiền thật dễ dàng.
“Nực cười, thật sự là buồn cười nha, Mỹ Hòa, cô thấy người này cuồng vọng không, dám cùng nhà họ Hứa so tài Y học. Thành phố Minh Tế của chúng ta sao lại xuất hiện một tên đần như hắn ta chứ?” Lý Vũ Minh cười mỉa mai.
Hứa Mỹ Hòa khẽ nhíu mày, cô ta cảm thấy Lý Vũ Minh có chút vô duyên.
Trần Gia Bảo nhìn về phía Lý Vũ Minh, anh đột nhiên hỏi: “Mày cũng là người của nhà họ Hứa?”
Lý Vũ Minh cười một cách ngạo nghễ, khinh bỉ nói: “Tao tên là Lý Vũ Minh là người của nhà họ Lý.”
“Nhà họ Lý? Mày có quan hệ như thế nào với Lý Đức Trung?” Trong mắt Trần Gia Bảo lóe lên một cái rồi biến mất.
“Đó là anh trai của tao, thế nào, mày sợ? Biết điều thì mua giao ra Thanh Ngọc Chi, mau chóng rời khỏi nhà họ Hứa.” Lý Minh Ngọc càng lúc càng đắc ý, hắn ta còn tưởng rằng Trần Gia Bảo sợ hãi khi nghe thấy tên của anh trai mình.
Trong lòng Trần Gia Bảo cười lạnh, anh đột nhiên nói: “Thế này đi, tao với mày đánh cược, nếu như nhà họ Hứa thắng thì tao đưa cho mày 35 tỷ đồng còn nếu tao thắng thì mày phải nôn ra 35 tỷ đồng, có được không?”
“Trần Gia Bảo, anh nhiều tiền đến phát điên rồi đúng không?” Hứa Mỹ Hòa chấn kinh, cô ta là một người khá lương thiện, cô ta vội vàng ra hiệu cho Trần Gia Bảo dừng lại nhưng anh không quan tâm lời nói của cô ta.
Lý Vũ Minh vui vẻ, hắn ta chỉ sợ Trần Gia Bảo đổi ý liền vội vàng gật đầu đồng ý, nói: “Được thôi, đây là mày nói đấy, đến lúc đó thì mày đừng có chơi bài chuồn.”
35 tỷ đồng, đó là số tiền mà hắn có thể mua được một chiếc xe Rolls-Royce phiên bản giới hạn, số tiền còn lại hắn có thể tiêu trong một thời gian rất dài.
Lý Vũ Minh cực kỳ hưng phấn, đến nỗi thua? Không bao giờ có chuyện này xảy ra. Ông cụ nhà họ Hứa được coi là ngôi sao trong giới đông y, làm sao có thể thua Trần Gia Bảo?
Chương 159
Trần Gia Bảo khẽ gật đầu, trong lòng cười lạnh, đến lúc đó tao nhìn mày thua như thế nào!
Hứa Mỹ Hòa không còn lời gì để nói, trong lòng cô ta tức giận: “Chính mình có lòng tốt nhắc nhở hắn, vậy mà hắn không thèm để ý, hừm, để mình xem đến lúc thua hắn sẽ xoay sở kiểu gì.”
“Cậu Trần, cậu muốn so tài kiểu gì?” Hứa Thành Sâm hỏi.
Trần Gia Bảo nói: “Tùy ý ông, các ông tới chọn hạng mục so tài là được, Trần Gia Bảo tôi sẽ đón nhận từng cái một.”
Hứa Thành Sâm nhíu mày, ông ta cảm thấy Trần Gia Bảo cuồng vọng quá mức, trong lòng cười lạnh, nói: “Vậy thì được, nếu là so tài Y học thì không thể không có bệnh nhân. Quân Bình chính là bác sĩ trưởng của bệnh viện đông y xếp thứ nhất, nơi đó chắc chắn có rất nhiều bệnh nhân đến khám bệnh. Chúng ta nên đến đó để so tài, mặc kệ ai thắng ai thua đều có thể chữa được bệnh cho bệnh nhân. Ý của cậu Trần thế nào?”
“Được thôi, nếu ông chủ nhà họ Hứa đã có tấm lòng lương y như từ mẫu thì tôi không có ý kiến gì cả.”
“Nếu như vậy thì mời cậu đi theo tôi.”
Trần Gia Bảo gật đầu, đi ra bên ngoài.
Rất nhanh vụ đánh cược giữa Trần Gia Bảo và Hứa Thành Sâm truyền khắp nhà họ Hứa.
“Vãi thật, Trần Gia Bảo là ai mà dám phách lối như thế? Còn dám so tài Y học với chủ nhà họ Hứa chúng ta, đây không phải là muốn đi tìm cái chết sao?”
“Đâu chỉ là so tài Y học, tôi còn nghe nói lúc trước ở trên đại hôị đấu giá, hắn còn bỏ ra gần hai mươi lăm tỷ để mua Thanh Ngọc Chi. Lần này hắn so tài Y học với chủ nhà họ Hứa chúng ta, hơn nữa nếu hắn thua thì hắn không chỉ giao ra Thanh Ngọc Chi mà còn thêm cả mười tỷ đồng nữa.”
“Quào, thật là một kẻ lắm tiền, nhưng mà có tiền thì cũng không nên tiêu như vậy nha. Rõ ràng hắn ta đến đưa tiền cho nhà họ Hứa chúng ta sao?”
“Khà khà, đừng bao giờ dạy người giàu cách tiêu tiền. Những người nghèo như chúng ta không bao giờ có thể hiểu nổi suy nghĩ của họ đâu.”
Đám người gật đầu tán thành.
Bây giờ, Trần Gia Bảo đi ra khỏi nhà họ Hứa. Anh cùng với Hứa Thành Sâm và Hứa Phi Dưỡng lái một chiếc xe Audi màu đen đi tới bệnh viện.
Trần Gia Bảo đột nhiên phát hiện ra một chuyện khá là củ chuối đó chính là đến giờ anh vẫn chưa mua xe cho chính mình.
Hứa Mỹ Hòa nhìn xung quanh, hiếu kỳ hỏi: “Anh không có mua xe sao?”
“Không có, tôi chỉ ngồi taxi tới.” Trần Gia Bảo vừa sờ mũi vừa nói.
Hứa Mỹ Hòa không còn gì để nói, Một tên hở tí là lấy mấy chục tỷ ra đánh cược vậy mà chính mình lại ngồi xe taxi. Coi như Trần Gia Bảo keo kiệt với bản thân thì cũng không keo kiệt đến mức độ này nha.
Lý Vũ Minh đứng tại chiếc Lamborghini của mình, hắn ta khinh bỉ cười lớn: “Tao còn tưởng mày là một người nhiều tiền đau? Thì ra đến một chiếc xe cũng không dám mua, tao nhịn không được hoài nghi mày có đủ tiền để mua được một chiếc xe hay không đây?”
“Câm mồm vào đi Lý Vũ Minh” Hứa Mỹ Hòa tức giận mắng một câu. Cô ta quay sang hỏi Trần Gia Bảo: “Nếu không thì anh ngồi xe của tôi.”
“Thế thì tốt quá.”
Lý Vũ Minh trơ mắt nhìn Trần Gia Bảo ngồi vào trong xe Hứa Mỹ Hòa, trong mắt hắn lóe lên một sự ghen tị: “Hừm, mày đừng có vội đắc ý, đến lúc mày so tài thu thì Mỹ Hòa sẽ biết mày chỉ là một thằng ngu đần thôi Trần Gia Bảo à!”
Xe của Hứa Mỹ Hòa là một chiếc BMW mini. Trần Gia Bảo ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, Dọc đường đi anh nhắm mắt nghỉ ngơi, im lặng không nói một câu nào.
Hứa Mỹ Hòa vừa lái xe vừa dò xét Trần Gia Bảo. Trông thấy Trần Gia Bảo bình tĩnh, tựa hồ không biết được sự lợi hại của ông nội cô ta vậy.
“Anh có biết ông nội của tôi là ngôi sao trong giới Đông y không? Hơn nữa ông còn khánh bệnh cho người lãnh đạo của quốc gia. Nếu như ở thời cổ đại mà nói, ông chính là ngự y trong cung đình?” Trong lòng Hứa Mỹ Hòa hiếu kỳ hỏi.
“Tôi biết.” Trần Gia Bảo nói.
Hứa Mỹ Hòa lập tức trợn tròn hai mắt: “Vậy tại sao anh lại muốn cá cược với ông nội của tôi? Hơn nữa còn cá nhiều như vậy? Chẳng lẽ anh không lo lắng khi thua ông nội của tôi sao?”
Trần Gia Bảo mở mắt, cười nói: “Không tiêu tiền chính là một tên ngốc, nếu hết tiền rồi thì có thể kiếm lại. Đối với tôi mà nói có nhiều thứ còn quan trọng hơn cả tiền bạc.”
“Cho nên anh tình nguyện vứt 10 tỷ đồng để lấy được trái tim của tình nhân, để có thể đổi lấy được một nụ cười của cô ấy?”
“Đúng vậy.”
“Anh đúng là một tên ngốc.” Hứa Mỹ Hòa lắc đầu, nhưng cô ta cũng thừa nhận mặc dù Trần Gia Bảo biểu hiện như một tên phá của nhưng chính xác rất dễ dành được thiện cảm của phụ nữ.
Chẳng mấy chốc đã đến viện Đông y số một thành phố Hòa Bình.