Lưu Ly gật đầu, đang muốn tiến lên phía trước thì Trần Gia Bảo lại như nghĩ đến cái gì, nói với cô: “Đúng rồi, nhà họ Vũ còn nợ tôi một gốc Vọng Ngọc Chi.”
“Được, tôi đòi về cho anh.” Lưu Ly lên tiếng, đi tới cạnh Hàn Băng Kiếm.
Mọi người xung quan lại xôn xao, cô gái này thoải mái thản nhiên như tùy tay là có thể đánh bại nhà họ Vũ, bức bọn họ ngoan ngoãn dâng Vọng Ngọc Chi ra vậy, thật sự không để nhà họ Vũ vào mắt chút nào.
Mọi người cũng hiểu rồi, cô gái từ trên trời giáng xuống này kiêu ngạo tỷ lệ thuận với sắc đẹp, đều vô cùng cao!
Vũ Vô Song tức giận cười khẩy: “Người trẻ tuổi bây giờ càng ngày càng cao ngạo tự đại, Trần Gia Bảo đã đủ kiêu ngạo rồi, cô nhóc còn kiêu ngạo hơn Trần Gia Bảo nữa, đúng là không biết sống chết!”
Vũ Lâm Giang cau mày, nhìn Lưu Ly chằm chằm. Ông ta không thể nhìn thấu tu vi của Trần Gia Bảo,cũng không nhìn rõ tu vi của Lưu Ly. Chỉ có thể trầm giọng nói: “Vô địch, cẩn thận một chút, cô nhóc này không phải dạng vừa, nếu Trần Gia Bảo yên tâm với cô ta như thế chứng tỏ thực lực của cô ta đủ mạnh mẽ.”
Vũ Vô Song lại cười khẩy, không tin tưởng lời này chút nào. Thực lực không thua Trần Gia Bảo thì có thể thế nào? Ba người họ liên thủ là có thể ngăn chặn Trần Gia Bảo, cũng có thể ngăn Lưu Ly!
Sầm Bân Vĩ chợt cao giọng nói: “Cô chính là người giết chết nhà họ Tô ở tỉnh Trung Thiên sao?”
Lưu Ly gật đầu, một tay nắm chuôi kiếm, giọng nói thanh thúy: “Đúng vậy.”
Tuy Sầm Bân Vĩ đã đoán được đáp án, nhưng nghe Lưu Ly thừa nhận lại vẫn lắp bắp kinh hãi, vội Chung quanh liên tục mỉa mai: “Cô có biết nhà họ Tô vốn chỉ đứng hàng thứ ba ở tỉnh Trung Thiên mà thôi, trừ bỏ một vị gia chủ Bán Bước Truyền Kỳ và tám otong sư còn có cường giả truyền kỳ ẩn cư tu luyện nữa, cô không sợ bọn họ lần ra tung tích của cô, tìm tới báo thù à?”
“Bị bọn họ biết thì sao?” Lưu Ly thản nhiên lại khinh thường hỏi.
Sầm Bân Vĩ “Hả” một tiếng, nhìn Lưu Ly từ trên xuống đưới, thật sự khó tin được một cô gái trẻ tuổi như vậy lại có thể kiêu ngạo đến mức này.
Đúng lúc này, một tiếng “leng keng” vang lên, Lưu Ly rút kiếm, thân kiếm lóe ánh sáng lạnh, không khí khắp cả quảng trường rộng lớn lập tức giảm mấy độ.
Cô nhìn quanh bốn phía, cuối cùng dừng lại tại ba người Sầm Bân Vĩ trước mặt mình: “Hôm nay, bằng thanh kiếm này, Trần Gia Bảo do tôi bảo vệ.”
Giọng cô rất trong, nhưng lạnh nhạt vô cùng, uyển chuyển êm tai, mà nội dung lại mạnh bạo cường thế.
Sầm Bân Vĩ như nghe được chuyện cười lớn nhất cuộc đời, cời ha hả nói: “Mạnh miệng thật, nếu chúng tôi cố tình không cho Trần Gia Bảo đi thì sao?”
Ánh mắt Lưu Ly trở nên sắc nhọn, Hàn Băng Kiếm trong tay ngâm lên khe khẽ, nhiệt độ không khí trong quảng trường lại giảm xuống mấy độ: “Mặc dù tôi không thích giết người, nhưng tôi không ngại giết người, hơn nữa bây giờ tôi cũng rất muốn giết người, mong rằng anh quay đầu còn kịp, đừng phạm sai lầm.”
Từ khoảnh khắc cô bước vào quảng trường, nhìn thấy Trần Gia Bảo toàn thân đẫm máu, vết thương nghiêm trọng như vậy đã lập tức sinh ra ý muốn giết người. Chẳng qua cô là người theo Phật nên mới mạnh mẽ đè ép sát ý xuống mà thôi.
Sầm Bân Vĩ càng cười càn rỡ: “Khéo lắm, tôi lại đúng là kiểu người không thích quay đầu, nếu cô bảo vệ Trần Gia Bảo thì tôi phải xem cô có bao nhiêu năng lực, giang lão, võ huynh, cùng lên đi, bắt giữ cả cô ta và Trần Gia Bảo!”
Dứt lời, Sầm Bân Vĩ giành trước ra tay, tấn công về hướng Lưu Ly, anh ta cũng lo thực lực Lưu Ly quá mạnh, cho nên kêu gọi Vũ Lâm Giang và Vũ Vô Song cùng ra tay, bảo đảm vẹn toàn.